Đêm hôm đó, Đoàn Cẩn nghỉ lại Bách gia. Đây cũng không phải lần đầu. Mỗi lần anh đến Nam Kinh, Bách lão gia lại tìm mọi cách giữ anh lại. Khi thì ông có lô hàng mới cần người cùng đánh giá, khi ông lại lấy lý do căn viện của Đoàn gia hiếm khi có người về ở, nô bộc người làm không đầy đủ thạo việc bằng bên này. Trước thịnh tình của ông, Đoàn Cẩn cũng không tiện từ chối. Di Giai cũng lười quản vị cha già cứ cố đóng vai Nguyệt lão này. Sau bữa ăn, cô hàn huyên với Đoàn Cẩn đôi câu rồi xin phép về phòng. Dạo này cô đặc biệt buồn ngủ, nhưng giấc ngủ lại không sâu. Đêm đêm, cô chập chờn giữa mơ mơ thực thực. Thi thoảng, giữa đêm mở mắt, cô thấy mình nằm trong một phòng ngủ kiểu cổ, khắp nơi là đồ gỗ chạm trổ cầu kì, trang hoàng gấm lụa. Chớp mắt một cái, cô vẫn ở phòng mình. Vài lần như thế, Di Giai hơi bực bội. Cô nghĩ chắc có món đồ cổ nào mới về Bách gia mang theo chấp niệm của chủ nhân. Lúc chiều cô đã nhờ Đoàn Cẩn vẽ cho vài tấm bùa dán ngoài cửa. Xét về thuật pháp, đến Bách lão gia cũng phải tấm tắc khen ngợi Đoàn Cẩn. “Thuật pháp vốn có nguồn gốc từ thời viễn cổ. Theo lẽ thường, đáng lẽ phải ngày càng thịnh vượng. Đáng tiếc. Lòng người quá tham lam, vì lợi nhỏ trước mắt mà quên sơ tâm. Khiến đạo, pháp đều méo mó. Không ngờ thế hệ này của Đoàn gia còn có thể xuất hiện một Đoàn Cẩn. Giai nhi, muốn tinh thông thuật pháp, tâm con phải sáng trong như ngọc. Dù chỉ gợn một hạt cát cũng có thể khiến con sa chân. Đoàn Cẩn, hắn chính là một viên ngọc sáng.”
Di Giai vừa nghĩ lại lời của cha vừa treo cây roi da dài lên đầu giường. Ngẫm nghĩ một lát, cô lại lấy thanh đoản đao trong ngăn kéo cất xuống dưới gối. Cả hai thứ này đều là đồ cổ do Bách lão gia tìm được và tặng cho cô. Trên cán cây roi còn khảm một viên lục bảo ngọc, nghe nói giá trị liên thành. Cây roi này là vũ khí Di Giai ưng ý nhất, lúc ra ngoài cô thường quấn quanh eo. Vì thế, dù từng có người đến trả giá bằng cả căn biệt phủ ở Thượng Hải, Bách lão gia cũng không bán. Có hai thứ này bên cạnh, Di Giai cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cô xõa tóc, nằm xuống gối. Chẳng mấy chốc, hai mí mắt cô đã nặng trĩu, dần đi vào giấc ngủ.
Cạch, cạch
Tiếng động nhỏ ngoài sân tiểu viện khiến Di Giai mơ màng tỉnh dậy. Cô khó khăn kéo mí mắt lên nhìn về phía cửa. Căn nhà này là nhà kiểu cổ. Bách lão gia vẫn giữ nguyên thiết kế ban đầu, chỉ cho người trùng tu mỗi năm. Vì thế, cửa chính và cửa sổ đều là cửa giấy. Đêm nay sáng trăng, Di Giai mơ hồ nhìn thấy bóng người đi lại trên hành lang ngoài phòng ngủ. Không, không phải đi lại, mà là lướt qua. Những cái bóng ấy có mái tóc dài, búi hai bên như hình ảnh đồng tử trong tranh treo ngày tết. Họ tất tả lướt qua lướt lại như đang bận rộn hầu hạ chủ nhân. Di Giai không sợ, cô chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu. Cô lần mò tìm thanh đoản đao giấu dưới gối. Nắm được đao trong tay, Di Giai lại ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Di Giai mệt mỏi thức dậy. Cô cau mày, vỗ vỗ vào đầu vài cái. Thật không thể chịu nổi, chắc phải đến Bách Thảo Đường xin vài thang thuốc an thần. Di Giai nhớ lại những bóng người đêm qua, thầm nghĩ cũng phải đến hỏi Đoàn Cẩn và cha xem gần đây có mang thứ gì không sạch sẽ về không. Ngồi trên giường bóp đầu một lúc, Di Giai mới lật chăn bước xuống. Cô giật mình. Bên cạnh giường từ bao giờ đã có sẵn một chậu nước cùng khăn mặt của cô. Di Giai không thích có người hầu hạ, mọi việc sinh hoạt cá nhân đều do cô tự làm. Dù sao cô cũng là một học sinh thời đại mới. Vậy nên trong tiểu viện của cô cũng không có ai khác. Mấy ngày đầu cô cũng không để tâm lắm, cho rằng quản gia sai người làm. Nhưng giờ cô chắc chắn việc này là do “những người đó” làm bởi vì cô đã cấm người làm phiền lúc cô ngủ. Hừ, muốn làm gì thì mau xuất hiện đi, dọa dẫm kiểu này cô cũng đâu có sợ. Di Giai bực bội nghĩ.
*
– Hắn đứng đó đã gần nửa tháng rồi. Chờ ai mà kiên trì vậy chứ.
– Mà hắn… đẹp trai thật đó. Tớ chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
– Trời, cậu còn dám nhìn vào mặt người ta hả? Tớ thì không dám đâu. Hắn cứ có vẻ lạnh lùng đáng sợ thế nào ấy.
– Tớ cũng có dám nhìn đâu. Nhưng nhìn dáng người là biết đẹp trai rồi. Ha ha. Cha tớ làm trong quân đội, tớ có gặp mấy vị tướng tuổi trẻ tài cao nhất Nam Kinh này rồi, cũng chẳng có ai được như hắn.
– Này, Di Giai, cậu thấy thế nào? Cậu cũng theo cha cậu đi khắp Nam Bắc, đã từng thấy ai như hắn chưa? Này, Di Giai!
– À, hả?
Di Giai giật mình bởi tiếng gọi của mấy cô bạn. Cô hơi xấu hổ, sợ họ phát hiện ra cô cũng đang chăm chú nhìn người đàn ông kia. Không hiểu sao cô luôn có cảm giác anh ta đang nhìn mình. Cô không dám chắc. Bởi nhiều cô gái trong trường cũng nghĩ như cô. Vài cô bạn bạo dạn đến gần anh ta, bị “sự lạnh lẽo” của anh ta đuổi đi mất. Theo lời họ kể thì là như vậy. Di Giai cùng mấy cô bạn thân vừa cười đùa vừa bước ra khỏi cổng trường. Cô cố xua đi ý nghĩ đến hỏi anh ta cho ra lẽ. Lỡ như người ta không tìm mình thì xấu mặt lắm. Cô tạm biệt nhóm bạn, bước lên xe kéo đã chờ sẵn. Phu xe nhanh nhẹn nâng càng xe rồi rảo bước. Giờ tan trường, học sinh ùa ra cùng một lúc khiến phu xe vất vả luồn lách, mãi mới đi được một đoạn. Di Giai cảm thấy hơi bồn chồn trong lòng. Cô bất giác ngoái lại nhìn. Giữa dòng người tấp nập, dáng người đàn ông cao lớn thẳng tắp, uy nghiêm như một thanh trường kiếm cổ vẫn nổi bật như thế tỏa ra một vầng hào quang. Bắt gặp ánh mắt Di Giai, anh mỉm cười. Lúm đồng tiền bên má trái lộ ra khiến toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng kia trở nên ấm áp và thân thiết đến lạ thường. Trái tim Di Giai hẫng một nhịp.