Nam Kinh
Năm 1930
Chiếc xe kéo lộc cộc chạy trên con đường trung tâm lát đá, lướt qua một dãy cửa hiệu to nhỏ, lại chạy qua hai ngã tư nữa, cuối cùng, khi tên phu xe đã mướt mải mồ hôi, người trên xe mới bảo hắn dừng lại. Phu xe gồng đôi tay gầy nhưng rắn chắc,
khiến chiếc xe đang bon bon dừng lại ngay lập tức mà vị khách trên xe cũng không hề bị chấn động. Hắn vững vàng hạ càng xe, lấy chiếc khăn vắt trên cổ lên lau mồ hôi trên trán, sau đó lại cẩn thận lau sạch đôi bàn tay rồi mới cúi người lấy ra một chiếc ghế gỗ nhỏ, cung kính đặt dưới đất nói:
– Công tử, đã đến nơi rồi. Mời ngài.
Vị khách ngồi trên xe kéo trông mới chỉ ngoài hai mươi. Trên gương mặt tinh anh đeo một chiếc kính gọng vàng. Mái tóc chải chuốt kĩ lưỡng và bộ vest màu xám lông chuột với đường cắt may vừa khéo với dáng người chứng tỏ xuất thân thế gia của chàng trai này. Trái với bộ dạng khúm núm của phu xe, Đoàn Cẩn nở nụ cười thân thiện với hắn. Anh bước xuống, không quên móc túi thả vào tay hắn vài đồng rồi thong thả bước vào trong tiệm đồ cổ Bách Gia.
Tiệm đồ cổ này là một trong những mối làm ăn lớn của gia tộc họ Đoàn. Bách Gia có hai chi nhánh, một ở Thượng Hải và một ở Nam Kinh này. Cửa tiệm ở Thượng Hải
làm ăn lớn hơn, người nghe danh Bách Gia thường tới đó giao dịch làm ăn. Riêng Đoàn Cẩn lại thích tới Nam Kinh hơn. Nhác thấy bóng anh, lão quản gia đã ra tận nơi đón. Hắn cúi người chào rồi mới xởi lởi thăm hỏi vài câu xã giao. Vừa nói, hắn vừa đưa Đoàn Cẩn vào hậu viện.
– Đoàn đại thiếu, lão gia nhà tôi mong thiếu gia mãi. Mấy hôm nay cứ đứng ngồi không yên. Lão gia còn cho đánh điện tín vào Thượng Hải xem thiếu gia có đến đó không nữa đấy.
Đoàn Cẩn không tiếp lời hắn, chỉ treo nụ cười mỉm lịch sự trên môi và từ tốn đi theo.
Đến thư phòng, quản gia dừng lại, gõ hai cái lên cửa rồi khom lưng thưa:
– Lão gia, Đoàn Cẩn thiếu gia đến.
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra. Một người đàn ông độ ngoài 50, thân hình cao lớn, thần thái quắc thước, mái tóc điểm bạc cắt kiểu tân thời nhưng lại vận Hán phục
nhìn hắn rồi lại nhìn sang Đoàn Cẩn, ánh mắt không giấu nổi sự vui vẻ.
– Tiểu Đoàn, ta chờ cậu đã lâu lắm rồi đấy. Sao lại đến muộn như vậy? Vào đây, vào đây ta cho cậu xem thứ này.
Không đợi Đoàn Cẩn chào hỏi, Bách lão gia đã quay người đi thẳng vào trong. Quản gia thấy vậy thì khẽ nghiêng người đưa tay mời, Đoàn Cẩn cũng cúi nhẹ đầu coi như đáp lễ hắn rồi theo chân Bách lão gia vào trong. Bách lão gia là gia chủ đương thời của Bách gia, vợ mất sớm, hiện đang sống cùng hai con, một trai một gái. Gia sản Bách gia trải rộng khắp Trung Hoa, việc kinh doanh cũng là số một số hai trong giới đồ cổ. Nhưng phần lớn công việc Bách lão gia đều đã giao cho trưởng nam và nghĩa tử, ông chỉ tập trung nghiên cứu và thẩm định hàng mới chuyển về. Vì thế, có thể nói, chi nhánh Bách Gia ở Nam Kinh chính là nơi có nhiều hàng tốt sớm nhất. Đây cũng chính là lý do Đoàn Cẩn thường xuyên lui tới nơi này.
Bách lão gia đứng trước tủ đồ cổ, tay phải cầm một chiếc kính lúp, nheo mắt ngắm nghía chiếc bình nhỏ.
– Tiểu Đoàn, cậu nói xem cái bình này thuộc thời nào.
Nói rồi, ông đưa kính lúp cho Đoàn Cẩn. Anh cũng rất tự nhiên nhận lấy rồi rút khăn
tay trong túi, cẩn thận cầm bình lên.
– Thấy thế nào? Ta cho rằng nó thuộc thời Bắc Tống. Cậu nhìn xem, hoa văn này chẳng phải rất phổ biến trên đồ sứ Bắc Tống à.
Đoàn Cẩn không vội trả lời. Anh tỉ mỉ quan sát khắp xung quanh chiếc bình, không bỏ qua từng vết nứt, từng nét vẽ. Sau khoảng 20 phút, Đoàn Cẩn mới đặt lại chiếc bình lên tủ, thong thả gấp khăn tay cất vào túi rồi mới cười nói:
– Vãn bối lại cho rằng chiếc bình này có niên đại cổ hơn cả thời Bắc Tống. Có lẽ phải thuộc thời Hậu Hán. Hoa văn kia quả thực rất phổ biến thời Bắc Tống, nhưng hoa văn thời Bắc Tống nét mềm mại hơn. Hơn nữa, chất liệu của chiếc bình này thô hơn, chưa được hoàn thiện như sứ Bắc Tống. Vãn bối có một tách trà thời Hậu Hán, chất liệu giống hệt như vậy. Nên chắc không thể sai được đâu, bá phụ.
Bách lão gia nghe vậy thì nhíu mày. Ông lại lấy chiếc bình xuống săm soi thêm lần nữa. Sau khi xác nhận lời Đoàn Cẩn quả thực không sai, ông mới hài lòng cất bình đi,
cười ha hả:
– Tiểu Đoàn, cậu xem, ta già cả mắt hoa rồi. Nhưng kiến thức về đồ cổ của cậu thực khiến ta khâm phục. Thế hệ trẻ bây giờ nào có ai qua được cậu.
– Bá phụ quá lời rồi. Vãn bối đoán chiếc bình đó vừa mới về nên bá phụ chưa có thời gian đánh giá kĩ lưỡng, cho vãn bối có cơ hội thể hiện rồi. Không dám, không dám.
Thái độ khiêm tốn, cầu thị của chàng trai này luôn làm Bách lão gia hài lòng. Ông thầm tán thưởng nhưng không nói ra, sợ Đoàn Cẩn lại bối rối mất tự nhiên. Ông dẫn Đoàn Cẩn đi xem mấy thùng hàng mới về, hai người một già một trẻ say mê trao đổi, đến lúc ngẩng lên thì trời đã về chiều. Bách lão gia đã có tính toán trong lòng, ông không rào trước đón sau, trực tiếp nói:
– Cũng đến giờ ăn tối rồi. Một lát nữa là Giai nhi đi học về. Vậy tiểu Đoàn ở lại dùng bữa với cha con ta luôn nhé.
Như sợ Đoàn Cẩn từ chối, ông lại quay ra bảo quản gia chuẩn bị bàn ăn cho ba người. Đoàn Cẩn sao không biết ý định của Bách lão gia. Mấy năm nay thường xuyên qua lại với Bách gia, anh cũng hiểu rõ Bách gia và Đoàn gia đúng là môn đăng hộ đối. Bách gia không phức tạp như Đoàn gia, họ chỉ đơn thuần kiếm tiền bằng đồ cổ, như vậy rất hợp với tính cách của Đoàn Cẩn. Có điều, anh thực sự chỉ coi Di Giai như em gái.
Đúng lúc đó, một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ đại sảnh:
– Cha, con về rồi.
Người con gái trong bộ đồng phục trường tây chạy ùa vào. Nhìn thấy Đoàn Cẩn, cô vội thu lại dáng vẻ hấp tấp của mình. Cô đứng ở ngưỡng cửa, chỉnh lại trang phục tóc tai rồi khẽ nhún người:
– Cẩn ca.
Đoàn Cẩn lại khẽ gật đầu đáp lễ. Cô nhóc này, lâu không gặp, vẫn đáng yêu ngây thơ như vậy. Bách lão gia khẽ cau mày nhưng không nỡ trách con gái, ông phẩy tay:
– Mau vào thay đồ rồi ra dùng bữa tối với cha và Đoàn đại thiếu.
Di Giai chun mũi. Cô cũng chán cảnh bị cha gán ghép như vậy rồi. Người ta đâu có thích cô cơ chứ. Cô cũng không thích Đoàn Cẩn theo nghĩa đó. Cô cảm thấy anh giống anh trai hơn, rất dịu dàng, rất bảo vệ cô, có thể chỉ dạ cho cô nhiều điều hay ho. Nhưng cô không cảm thấy rung động. Vậy nên cô mới thân mật gọi anh là Cẩn ca. Nghĩ đến rung động, Di Giao bất giác nhớ đến người đàn ông cô nhìn thấy cổng trường. Người đàn ông đó luôn mặc vest đen. Không thể không nói, dáng người cao lớn ấy trong bộ vest đen thực sự vừa thu hút vừa bí ẩn. Đám bạn gái trong trường không ít lần xì xào bàn tán về người đàn ông đó nên cô cũng lén nhìn thêm mấy lần. Không biết anh ta đợi ai mà ngày nào cũng đến trường cô nhỉ. Cô gái nào được người ưu tú như vậy theo đuổi hẳn là hạnh phúc lắm. Nghĩ đến đây, Di Giai bất giác đỏ mặt. Cô xoa xoa mặt nghĩ “Mình cũng thật là… Biết anh ta là ai đâu mà ưu tú với không chứ. Có khi lại là tên hoa hoa công tử nào đó đang theo đuổi mục tiêu thứ một ngàn của anh ta ấy chứ”. Cô lắc lắc đầu, nhanh chóng xua tan trí tưởng tượng đang dần bay xa của mình rồi thay một bộ váy tân thời màu nhã nhặn. Hẳn là cha cô sẽ muốn cô xuất hiện trước mặt Đoàn Cẩn trong dáng vẻ này đây.