Câu chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu, cách đây cả ngàn năm về trước. Những mối quan hệ nhân-quả nhập nhằng, đan xen từ vô vàn kiếp trước, thế hệ trước mới tạo nên yêu hận ở kiếp này.
***Góc Thông Báo & Đính Chính: (Câu chuyện được kể dưới góc nhìn của Hàn Mai khi chưa có được kí ức đầy đủ cũng như khám phá những bí mật thật sự về bà nội ruột của mình là Lê Cảnh sẽ được trình bày trong Quyển 2 QUỶ THÙ & HỎA LINH. Xin trân trọng thông báo cũng như đính chính đến Quý Độc Giả đã đọc Quyển 1 Bản sách in về phần ghi chú đặc biệt này được thêm vào trang sách online. Câu chuyện được phóng tác dựa trên những kí ức tiền kiếp và quá trình khám phá những bí mật của gia tộc cũng như thân thế của Hàn Mai.)
Hàn Mai
Tôi sinh ra trong một gia đình đa sắc tộc. Ông nội tôi là người Hoa, là trưởng nam đời thứ 30 của gia tộc họ Đoàn gốc Đại Lý. Bà nội tôi lại là một cô gái Pháp đến từ thành phố cảng Marseille, tỉnh Provence, một thành phố nằm bên bờ Địa Trung Hải. Ông nho nhã, lịch thiệp. Còn bà phóng khoáng, mạnh mẽ. Những năm 20 của thế kỉ trước, ông bà theo gia đình đến Sài Gòn rồi gặp và yêu nhau. Thời thiếu nữ mộng mơ, tôi những tưởng mối tình của ông bà lãng mạn và man mác buồn như tiểu thuyết “Người tình” của nữ sĩ Marguerite Duras, nhưng ông bà đã có một cái kết trọn vẹn hơn. Rất lâu về sau, tôi ngược dòng thời gian về quá khứ, tận mắt chứng kiến chuyện của ông bà, tôi
mới biết đó là một câu chuyện đầy máu và nước mắt. Để được bên nhau kiếp này, ông bà đã đánh đổi những gì, đã quyết tâm ra sao. Có lẽ, dũng khí đó là thứ đời này tôi truy cầu.
Năm tôi lên 3, ông nội mất. Ấn tượng rõ ràng đầu tiên của tôi trong kiếp này chính là ngày hôm ấy. Hôm ấy, bầu trời xám xịt, mây đen vần vũ. Tôi nhớ rất rõ bầu không khí bức bối như ép chặt lồng ngực khi mẹ ôm tôi sang nhà ông nội. Nơi ông bà ở là một căn nhà kiểu Pháp cổ với ngói đỏ tường vàng, những khung cửa sổ màu xanh và giàn hoa leo quanh rào. Tôi rất thích nơi này vì bà nội trồng rất nhiều hoa khiến căn nhà như một lâu đài cổ tích. Rêu phong trên mái ngói và dưới những bậc thang càng làm cho căn nhà thêm phần cổ kính. Nhưng hôm ấy, vừa vào đến sân, tôi đã cảm nhận được sự khác lạ. Cả căn nhà chìm trong tịch mịch. Những bông hoa không vươn mình lên cao mà cúi đầu ủ rũ. Tôi không thích bầu không khí này. Nó làm tôi thấy đôi chút sợ hãi.
Trong nhà, các cô dì chú bác, bố tôi và cả bà nội đã ngồi sẵn. Họ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống như chờ đợi điều gì. Mẹ ôm tôi bước vào phòng, lặng lẽ nép vào một góc. Tôi cố gắng ló đầu ra khỏi lòng mẹ, mở to mắt nhìn xung quanh. Bà nội ngồi ở ghế chính giữa, chong mắt dõi ra cửa. Nét mặt bà đượm buồn nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp. Ở bà luôn toát ra một sự mạnh mẽ và kiêu hãnh khó tả, dù bà luôn dịu dàng với tất cả chúng tôi. Tôi chớp chớp đôi mắt, tò mò nhìn một lượt. Tôi không hiểu được bầu không khí nặng nề này nghĩa là gì, họ đang chờ đợi điều gì, tại sao ba không đến xoa đầu tôi như mọi khi, tại sao mẹ lại ôm tôi chặt đến vậy.
– Về rồi! Về rồi!
Trong lúc tôi còn đang hoang mang, tiếng một người đàn ông từ cổng vọng vào. Tất cả người trong phòng đứng bật dậy, ùa về phía cửa. Mẹ cũng ôm tôi đứng dậy. Qua vai mẹ, tôi lại nhìn bà. Bà cũng đứng lên, nhưng không chạy ra cửa như mọi người. Bà chỉ đứng im tại chỗ, mắt vẫn dõi ra cửa. Một ngọn gió lùa từ cửa, thổi tung mái tóc bạc trắng của bà. Tôi nhìn bà không chớp mắt. Khoảnh khắc đó, tôi thấy bà như một bức tượng đá đã trải qua sương gió ngàn năm.
Đám người từ cổng đã vào đến nơi. Họ khiêng theo một cái cáng. Trên đó, ông nội tôi nằm. Họ đặt ông vào cỗ quan đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ. Người nọ người kia chia nhau mỗi người một việc. Bầu
không khí trầm lắng ban nãy đã bị thay thế bởi sự ồn ào, nhốn nháo. Cho đến khi mọi việc bố trí xong xuôi, cả nhà quây quần bên chiếc quan tài, căn phòng mới trở lại yên tĩnh.
Ông nằm đó, khắp người toàn vết thương, nhưng ông không nhắm mắt. Tôi của khi ấy chỉ nghĩ rằng ông đang ngủ, hoặc có lẽ ông đang nằm nghỉ ngơi. Bà lặng lẽ đến gần ông, nắm lấy bàn tay ông, nắm chặt hồi lâu. Rồi bà đưa tay vuốt ve khuôn mặt ông, vuốt mắt ông. Nhưng ông vẫn không nhắm mắt. Khi ấy, có lẽ mọi chuyện đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của bà. Bà ôm mặt òa khóc. Bà run rẩy, chực ngã nhào xuống. Ba tôi vội vã đỡ lấy bà, dìu bà ngồi xuống ghế. Bà vẫn không ngừng khóc. Dường như buồn tủi, uất ức, giận dữ, thương tiếc bà giấu trong lòng bấy lâu nay đều theo nước mắt trào ra.
Tôi níu chặt góc áo mẹ. Mẹ vỗ vỗ lưng tôi trấn an. Ba tôi và những người khác bắt đầu rầm rì bàn bạc. Tôi không nhớ lắm họ nói điều gì vì lúc ấy tôi đang mải nhìn ông. Tính cả lần này thì số lần tôi được gặp ông chỉ đếm trên đầu ngón tay. Từ lúc tôi sinh ra ông đã vắng nhà. Vì thế, tôi không thân thiết với ông như các anh chị lớn. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy rất gần gũi với ông. Ngay cả lúc này, khi ông đang nằm đó với rất nhiều vết thương, làn da đã tái xám còn đôi mắt vẫn mở trừng trừng, tôi vẫn không sợ hãi mà nhìn ông chăm chú.
Những người lớn có vẻ đã bàn bạc xong. Xung quanh không còn tiếng rầm rì nữa. Thay vào đó, mọi người đều có vẻ căng thẳng. Từng người một lần lượt đến trước linh cữu của ông, vuốt mắt ông, nhưng đều không được. Ông tôi vẫn không nhắm mắt. Đến lượt ba tôi, ba đứng rất lâu cạnh ông. Nắm tay ba siết chặt, những đường gân guốc nổi rõ trên mu bàn tay ba. Nhưng điều đó cũng không đủ làm ba thôi run rẩy. Ba đưa bàn tay run run lên vuốt mắt ông, miệng lầm rầm khấn:
– Ba ơi, nếu ba còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, xin cho phép con thay ba tiếp tục.
Ngay cả như vậy, ông vẫn không nhắm mắt. Tất cả mọi người lớn trong phòng đều đã thử qua một lượt, nhưng không ai có thể giúp ông thanh thản ra đi. Tôi khi ấy mới 3 tuổi, cũng không ai muốn tôi làm việc này. Nhưng lúc đó, trong đầu tôi như có một giọng nói đang thôi thúc. “Lại đây. Lại với ông đi con.” Tôi buông góc áo mẹ, từ từ tiến đến gần ông. Tôi đưa bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay to lớn và chai sạn của ông, mái tóc bạc, những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể và cả vết thương chí mạng trên đầu ông. Một rung động mãnh liệt dấy lên trong lòng tôi. Tôi chưa đủ lớn để hiểu nhưng tôi mãi mãi không quên cảm xúc này. Cuối cùng, tôi vuốt mắt cho ông. Chính khoảnh khắc ấy, giọng nói trầm ấm của ông vang lên trong đầu tôi. “Ta chúc phúc cho con. Con là người kế nhận truyền thừa của gia tộc họ Đoàn.” Một luồng khí nóng rực chạy dọc theo cánh tay rồi tỏa khắp người tôi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Luồng khí nóng ấy mang theo một sức mạnh phi thường, rần rần chạy trong huyết quản tôi, khiến tôi cảm thấy mình như sắp bị thiêu rụi. Nhưng rất nhanh sau đó, nó biến mất. Khi tôi bừng tỉnh lại, ông đã nhắm mắt. Trên khuôn mặt ông là vẻ an yên tôi chưa từng được thấy.
Bà là người đầu tiên đến ôm tôi vào lòng. Bà ghì tôi rất chặt, sau đó nhìn thật sâu vào mắt tôi. Ánh mắt bà vừa có thương tiếc, vừa có lo lắng lại có phần cam chịu. Tôi không hiểu được. Tôi muốn kể với bà rằng ông vừa nói chuyện với tôi đó, nhưng bắt gặp ánh mắt bà, lại thấy bà đang có vẻ muốn nói điều gì, nên tôi chờ bà nói. Thật lâu sau, bà thở dài, buông tôi ra và quay đi. Bà không nói bất cứ điều gì với tôi trong suốt ngày hôm ấy và mấy ngày sau đó.