Mục lục
Đêm xuống, ánh trăng nhẹ nhàng rọi qua khung cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ đầy ấm áp của Đoàn Cẩn và Lê Cảnh. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người, hòa cùng với nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Đoàn Cẩn quay sang nhìn Lê Cảnh, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy yêu thương, như một cách chạm vào tâm hồn của người mà anh luôn trân quý. Lê Cảnh đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng lên như những vì sao giữa bầu trời đêm. Khi đôi bàn tay của Đoàn Cẩn nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng của Lê Cảnh, một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng họ. Mỗi cái chạm, mỗi cái vuốt ve đều chứa đựng một thông điệp: “Anh luôn ở đây, bên em.” Bầu không khí như ngưng đọng lại, chỉ còn lại hai cơ thể đang hòa quyện vào nhau trong một vũ điệu đầy say đắm. Những lời hứa hẹn, những giấc mơ được sẻ chia trong những đêm không ngủ, giờ đây trở thành hiện thực khi họ tìm thấy sự bình yên trong vòng tay của nhau.
Khi cả hai tiến gần hơn, Lê Cảnh cảm nhận được hơi thở của Đoàn Cẩn. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền bí kia, như thể muốn nói rằng: “Mọi thứ đều xứng đáng khi có anh bên em.” Đoàn Cẩn hôn nhẹ lên trán Lê Cảnh, rồi chầm chậm hôn xuống đôi môi của người yêu. Đó không chỉ là niềm đam mê, mà còn là sự sẻ chia vô bờ bến, là lời hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống này. Đôi môi Đoàn Cẩn dịu dàng để lại từng dấu hôn nở rộ như hồng mai trên làn da trắng mịn của Lê Cảnh. Dưới ánh trăng sáng, hai thân thể quấn quít dập dờn trong tình yêu mãnh liệt như sóng trào mãi không thôi.
Giữa những cơn sóng của cảm xúc, Đoàn Cẩn và Lê Cảnh đều hiểu rằng họ đã được chúc phúc và có được một tình yêu quý giá và đích thực. Họ tựa vào nhau, thầm thì những câu chuyện chưa kể, yên bình trong khoảnh khắc mà chỉ riêng hai người hiểu. Trong ánh sáng lấp lánh của đêm tối, họ cùng đắm chìm trong thế giới riêng, nơi không có gì ngoài tình yêu, sự tin tưởng và những ước mơ cùng nhau vun bồi.
Trong khi Đoàn Cẩn và Lê Cảnh cố gắng xây dựng tổ ấm cho hai đứa con nhỏ của mình, họ không hề hay biết rằng bóng ma của quá khứ vẫn luôn theo dõi từng bước đi của họ. Lê Cảnh, với sự nhạy cảm và hiểu biết mà cậu học được từ thánh nữ Thường Hy, đã cảm nhận được những dấu hiệu kỳ lạ trong ngôi nhà, cảm giác như có ai đó đang thầm lặng quan sát họ. Nhưng tình yêu của Đoàn Cẩn dành cho cậu như một ngọn linh đăng, luôn thắp sáng niềm hy vọng những lúc cảm giác hiểm nguy đang rình rập.
Bên ngoài…
Giữa bóng tối mờ ảo của mảnh vườn nhỏ, Hoa Vãn Đình đứng đó, hay nói đúng hơn là bay lơ lửng nơi góc vườn, nhìn vào căn phòng ấm áp qua khung cửa sổ với cái chuông gió đang rung động kia. Linh hồn ả với hình dáng áo quần rũ rượi, để lộ sợi dây treo cổ sần sùi lòng thòng bên người như một lời nguyền chờ đợi ả lún sâu.
Nhìn cặp đôi Đoàn Cẩn và Lê Cảnh bên nhau, ả cảm thấy hận thù như một dòng nước lũ cuồn cuộn, muốn nuốt chửng mọi thứ, nuốt chửng linh hồn ả. Họ như những ngôi sao gắn kết trong bầu trời yên bình, còn ả chỉ là cái bóng mờ trong góc tối, khao khát chiếm hữu thứ tình yêu ngọt ngào mà ả chưa bao giờ có được. Tại sao trái tim của Đoàn Cẩn lại chỉ dành cho tên con trai đẹp tựa tinh linh kia? Ẩn mình trong bóng tối, ả nhìn thấy tình yêu của Đoàn Cẩn – người mà ả khao khát biết bao – đang quấn quýt bên Lê Cảnh. Cảm giác hận thù như những mảnh vỡ sắc nhọn, xé toạc trái tim ả, nhưng lại không thể ngăn cản được tình yêu say đắm mà ả dành cho anh. Càng đắm chìm với khao khát của mình dành cho Đoàn Cẩn, ả lại càng ghen tị điên cuồng với cái túi da quá yêu nghiệt của Lê Cảnh, ghen với tình yêu và sự bảo bọc mà cậu có được từ Đoàn Cẩn và Đoàn gia. Ả lẩm nhẩm:
– Phải rồi, ta phải hủy hoại Lê Cảnh, hủy hoại đôi mắt đào hoa câu hồn kia, phải cào rách làn da sáng bóng kia! Như vậy, Đoàn Cẩn sẽ không yêu hắn nữa! Phải như vậy, phải như vậy…
Mỗi lần nhìn thấy đôi chồng chồng đang ân ái cuồng nhiệt, lòng ả lại như bị ai đó siết chặt, đau đớn không thể thốt nên lời. Bỗng một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
– Ngươi muốn hắn sao? Khao khát tên đàn ông Đoàn Cẩn kia lắm à? Ký khế ước bán linh hồn ngươi cho ta, ta sẽ đem hắn đến cho ngươi, mặc ngươi dày vò… Ha ha ha ha…
Giọng nói kia như một lời mời gọi đầy cám dỗ, khơi dậy ham muốn chiếm đoạt và sự tham lam trần trụi trong sâu thẳm linh hồn ả. Ả lắc lư cái đầu gần như đã gãy ngang, dùng một tư thế kỳ dị xoay từ từ nhìn xoáy vào đôi mắt đen ngòm của ả quỷ tân nương áo đỏ kia. Khóe miệng ả dần nhếch lên, rồi cũng cười ha hả:
– Được, ta đồng ý, thưa chủ nhân!
Giữa lựa chọn ác quỷ và ánh sáng, ả đã chọn bóng tối hắc ám. Khao khát bệnh hoạn chiếm đoạt Đoàn Cẩn đã đẩy ả lún sâu vào vực thẳm của sự hủy diệt.
(CÒN TIẾP)