Những gì không thuộc về ngươi,
mãi mãi sẽ không thuộc về ngươi.
Bữa tiệc qua được một nửa, Mã Anh đứng dậy, trịnh trọng nâng ly, nói:
– Khó có dịp tinh hoa Nam Kinh đều hội tụ ở đây. Hôm nay Mã Anh được diện kiến các vị cũng là nhờ mặt mũi của Bách lão gia. Bản tướng cũng không muốn lòng vòng. Nghe nói đầu xuân năm sau các vị lão đại ở đây hiệp lực tìm một ngôi cổ mộ, Mã quân xin được giúp một tay. Chẳng hay, ý các vị thế nào.
Cả sảnh đường nổi lên một trận xì xào. Ai cũng hiểu nói giúp một tay chẳng bằng nói Mã quân muốn chia một miếng bánh. Quân đội cùng giang hồ trước nay nước sông không phạm nước giếng. Mà dân đạo mộ cũng có nguyên tắc riêng. Nhất là những đại gia có mặt ở đây hôm nay đều thuộc những gia tộc lớn, họ đều làm việc theo truyền thừa gia tộc. Họ thứ nhất không vơ vét vô tội vạ, sẽ chỉ lấy đồ khách hàng đặt trước, thứ hai không hủy hoại hầm mộ, không đụng vào vật tùy thân của chủ mộ. Lần này Mã Anh không trực tiếp đặt hàng, lại muốn Mã gia quân theo vào trong mộ, e là không chỉ muốn lấy một hai thứ. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng e ngại thế lực của Mã Anh nên không ai dám lên tiếng. Bách Lạp lại càng rõ hơn ai hết toan tính của họ Mã. Là gia chủ, ông đành đứng lên phá vỡ cục diện bế tắc này.
– Lão Mã, ông muốn lấy gì không phải nói với tôi một câu là được hay sao? Mã gia quân tuy người đông thế mạnh, nhưng dù sao cũng không phải người trong giới đổ đấu, cùng xuống e là không thích hợp lắm.
Mã Anh nheo mắt, tay vân vê hàng râu kẽm. Mắt lão vốn không to lắm, nay híp thành một đường chỉ, khiến người khác không thể đọc được gì trong đó.
– Có gì không thích hợp? Chẳng qua nghe nói cổ mộ này vạn phần hung hiểm, ta muốn cho vài tên lính quèn xuống mở đường giúp các vị thôi. Thứ ta muốn… cũng chỉ là một hai món cổ vật, sẽ không làm ảnh hưởng đến con đường phú quý của các vị. Khà khà.
Một tên có vẻ ngoài khá to con nhưng khuôn mặt lại ngờ nghệch buột miệng:
– Có thật là chỉ một hai món không?
Lời vừa thốt ra miệng đã bị Mã Anh trừng mắt khiến hắn rụt cổ lại. Bách Lạp lại một lần nữa phải đứng lên làm bia đỡ đạn.
– Mã tướng chỉ huy vạn quân, một lời nói ra tứ mã nan truy. Chúng ta không nghi ngờ gì. Có điều, ông cũng biết cổ mộ hung hiểm, nếu không phải dân trong nghề, có xuống cũng bỏ mạng vô ích. Quân sĩ thì nên xông pha chốn sa trường, chớ nên vì vài món hàng vô giá trị mà bỏ mạng. Mã tướng nói có phải không?
Lời Bách Lạp mềm mỏng như nước, dù Mã Anh có cứng rắn đến mấy cũng không thể nói lại. Lão cũng không ngờ Bách lão gia lại nhất định muốn từ chối lão như vậy. Gân xanh trên trán lão giật giật. Nếu lũ người này thực sự rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lão cũng muốn thử xem ở Nam Kinh này ai dám cản đường lão. Đúng lúc này, Đoàn lão gia thong thả lên tiếng:
– Chẳng hay Mã tướng muốn có được thứ gì? Ở đây cũng toàn người của mình, nên ta cũng không ngại nói với ngài, theo tin tức chúng ta có được, bên dưới ấy ngoài mấy đồ sành sứ vàng bạc thông thường ra, không có món nào so được với những thứ đang có trong bộ sưu tầm của ngài. Vậy nên, có thể chỉ giáo cho chúng ta được biết, vật nào đã lọt vào mắt xanh của Mã tướng hay không?
Mã Anh đương nhiên không thể tiết lộ thứ lão muốn. Thứ đó xuất thế, e rằng sẽ có một trận mưa máu gió tanh. Mà Đoàn gia cùng Bách gia liên thủ, đối với lão mà nói chỉ có hại không có lợi. Tuy thế lực của Đoàn gia ở Nam Kinh cũng không tính là cường đại, nhưng ở Đông Dương họ tuyệt đối là uy hiếp lớn. Đến người trông có vẻ thế ngoại cao nhân lánh đời như Bách Lạp còn muốn gả con gái để tranh thủ sự ủng hộ của Đoàn gia, một khi thứ đó rơi vào tay họ, lão đừng mơ có ngày cướp lại được. Suy đi tính lại, lão vẫn thấy không nên trực tiếp đối đầu với Đoàn gia. Lão với Bách Lạp có giao tình nhiều năm, có lẽ đánh từ phía ấy vẫn hơn. Mã Anh thu lại lửa giận, cười khách sáo, nói:
– Đoàn lão gia quá lời. Ta thực sự thấy các vị quá vất vả, chỉ muốn giúp một tay thôi. Nhưng e là thịnh tình của ta đã làm các vị hoảng sợ rồi. Có lỗi, có lỗi. Không làm mất hứng của các vị nữa, Mã mỗ xin cáo từ. Ngày sau gặp lại!
Mã Anh đi khỏi, trong sảnh đường lại nổi lên một trận phong ba. Có điều trận gió này thổi cùng một phía, huynh đệ úp đấu đều thống nhất không để Mã gia quân tiến vào hầm mộ. Một ông già râu tóc đã bạc trắng, làn da nhăn nheo chảy xệ như thể bên dưới đó là nước chứ không phải xương thịt, lên tiếng:
– Bách lão đệ, ta biết đệ có chỗ khó của mình. Nhưng nay huynh đệ đều coi Bách gia là gia tộc đứng đầu trong giới, việc này đệ nên cân nhắc. Chúng ta ấy à, kiếm ăn trên của nả của người chết, vốn đã dùng hết âm phúc rồi. Một chút quy củ cha ông truyền lại, chẳng phải để giữ tốt âm phần cho con cháu hay sao. Trong cái giới này, mang danh là đạo tặc, nhưng mấy kẻ dám nổi lòng tham? Thứ lấy được đều là dùng mạng đổi lấy, cũng là được người bên dưới ban cho. Đám binh sĩ tham lam thô lỗ kia sao hiểu được? E là liên lụy đến huynh đệ ta thôi. Khụ khụ khụ.
Lời chưa nói hết, ông lão đã ho đến gập người. Bách Lạp vội đỡ ông lên. Lòng Bách lão gia đương nhiên hiểu rõ Mã Anh muốn làm gì. Thời thế loạn. Mã gia quân cần củng cố quân đội, càng cần mở rộng thế lực. Nói trắng ra là cần tài bảo, càng nhiều càng tốt. Bản thân Mã Anh không ít lần muốn Bách Lạp đích thân xuống đấu, thay lão đi vơ vét. Nhưng phần vì Bách lão gia khéo chối từ, phần vì vẫn nể sợ thế lực của Bách gia nên chưa lần nào lão cứng rắn đến cùng. Vậy mà… Thái độ của Mã Anh vừa nãy cho thấy lần này lão sẽ không bỏ cuộc. Lẽ nào… lão đã nhắm vào thứ gì dưới đó? Tuy nghĩ vậy nhưng trước mắt, Bách Lạp vẫn phải trấn an mọi người. Ông chắp tay vái một vòng, tất cả người trong sảnh cùng đứng lên đáp lễ. Đoạn, ông mới nói:
– Bách Lạp ta hiểu tấm lòng của chư vị huynh đệ. Mã Anh cũng là con cháu Bát Kì, quy củ giới úp đấu ta nghĩ hắn vẫn phải hiểu rõ. Dù sao, từ giờ đến lúc xuất phát còn mấy tháng nữa, ta sẽ lựa lời nói với hắn. Mong chư vị yên tâm.
Mọi người nghe vậy cũng không nhiều lời thêm nữa. Ai cũng hiểu, một khi Mã Anh thực sự quyết tâm xuống đấu, không ai có thể cản được lão. Thời đại này, người người chỉ mong giữ mình. Nếu Mã gia quân tham lam gây họa, họ chỉ việc làm con rùa rụt đầu chờ sóng gió qua đi là xong. Đoàn lão gia thở dài một tiếng, Đoàn Cẩn nhíu mày. Anh biết chuyến này vốn đã lành ít dữ nhiều, nay có thêm Mã gia quân, cho dù cả Mô Kim phái của Bách gia và Phát Khâu phái của Đoàn gia kết hợp cũng khó mà chu toàn mọi bề. Anh xin phép rời bàn trước, bước nhanh về phía hậu viện định tìm Bách Hà Nhiên.