Tôi mong mình nhớ lại tất cả, nhớ ra tôi, nhớ ra chàng.
Cũng mong mình quên đi, quên bản thân, quên chàng.
– Kỳ ca giỏi quá! Kỳ ca giỏi quá!
Tiếng một bé gái vang lên lanh lảnh.
– Hy nhi, muội tới lúc nào thế?
Cậu thiếu niên nhận khăn tay người hầu dâng lên, quệt mồ hôi trên trán, vui vẻ chạy về phía bé gái. Cô bé mới tới chừng 9-10 tuổi, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên đầu có hai búi tóc buộc lụa trắng. Nhìn thấy cô bé, lòng tôi bỗng dâng lên một niềm hân hoan khó diễn đạt thành lời.
– Muội cùng cha tới. Cha muội gặp cha huynh bàn chính sự rồi.
“Kỳ ca?” Nghe được cái tên này, tôi kinh ngạc nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
– Đó không phải tên anh sao?
– Là tên ta.
– Vậy cậu thiếu niên đó chính là anh ư?
– Đúng. Đó chính là ta và nàng thuở thiếu thời.
Tôi ư? Cô bé xinh xắn kia là tôi sao? Gương mặt cô bé kia hoàn toàn khác tôi hồi còn nhỏ. Cô bé có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt lanh lợi, làn da trắng mịn và đôi má ửng hồng vì lạnh, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư sống trong nhung lụa. Tôi hồi nhỏ sống ở quê, lại kinh qua bao lần hung hiểm, bệnh tật nên gầy gò ốm yếu.
– Ta chưa từng thấy nàng có gì thay đổi. Nàng chính là cô bé đó, cô bé đó chính là nàng.
Như đọc được suy nghĩ trong lòng tôi, Kỳ ca lại ôn nhu nói. Thật ra trong lòng tôi chưa thể chấp nhận nhưng cũng không hoàn toàn bài xích chuyện này. Anh ta lo lắng tôi không chấp nhận thì thật là thừa thãi. Nhưng cũng phải công nhận rằng anh ta luôn nói trúng những gì tôi nghĩ, và tôi ít nhiều cũng cảm động vì sự ân cần của anh.
– Cô bé đó… tên là gì?
– Nàng là Thường Hy. Con gái thứ hai của Thường quốc sư.
– Vậy cha tôi là quan làm việc cho cha anh sao?
– Cha nàng là quốc sư, hay nói theo cách của thời đại nàng thì là cố vấn của cha ta. Cha nàng giỏi xem thiên tượng, có thể đoán được hung cát, cũng có thể bày binh bố trận. Ông ấy rất giỏi. Năm xưa từng làm quan cho Tây Tư nhưng không được trọng dụng lắm, lại thấy hoàng đế Tây Tư vô đạo nên từ quan rời đi. Sau này, cha ta vì ngưỡng mộ tài đức mà mời ông ấy về Hạ quốc phong làm quốc sư.
Ngoài hoa viên, hai đứa trẻ vẫn đang ríu rít. Cậu thiếu niên giao kiếm cho người hầu, cười với cô bé.
– Hy nhi, mấy hôm nữa tuyết rơi, ta đưa muội lên núi ngắm hồng mai.
– Được, huynh hứa rồi đấy nhé. Lúc đó đừng viện cớ bị Hạ hầu trách phạt mà trốn muội.
– Dạo này ta chăm luyện kiếm, cả cha cũng khen ta, sẽ không bị phạt đâu. Nhất định sẽ đưa muội đi. Quân tử nhất ngôn!
Cô bé cười, khuôn mặt rạng rỡ như đóa mai nở rộ. Tôi chỉ là “người xem”, cảnh trước mặt như những “thước phim”, nhưng không hiểu sao lòng tôi luôn chộn rộn một niềm vui. Niềm vui ấy vừa trẻ con lại vừa sâu sắc. Tôi không lý giải được, nhưng tôi cảm nhận được thứ cảm xúc trong tôi lúc này có lẽ là của cô bé Thường Hy kia.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên cũng đứng quan sát hai đứa trẻ. Trên khuôn mặt ông lộ rõ vẻ đăm chiêu. Tôi khẽ hỏi Kỳ ca:
– Anh nhìn thấy người kia không? Ông ta là ai vậy? Tôi thấy rất quen mắt.
– Đó là cha nàng, Thường quốc sư.
– Cha tôi? Nhưng có vẻ ông ấy không thích anh thì phải? Anh xem ông ấy đang cau mày kìa.
– Không phải ông ấy không thích ta. Nhưng lúc này ông ấy đã thấy được…
Kỳ ca bỏ dở câu nói. Tôi nghĩ hẳn anh đang nhớ lại một đoạn kí ức buồn nào đó nên cũng không hỏi nữa. Một lúc lâu sau, khi trong khung cảnh chỉ còn lại tôi và Kỳ ca, anh ta mới nói:
– Đi nào. Đưa nàng lên núi tuyết ngắm hồng mai.
Dứt lời, khung cảnh xung quanh nhòa đi, chỉ một giây sau tôi đã thấy mình đứng trên sườn núi tuyết. Trên con đường dưới chân núi, cậu thiếu niên mặc bộ đồ xanh, khoác áo choàng lông đen, chân đi ủng da, cưỡi một con ngựa nâu ánh đỏ. Một người một ngựa thong dong đi bên cạnh chiếc xe kéo. Cô gái nhỏ Thường Hy vẫn luôn thò đầu ra khỏi xe trò chuyện với cậu suốt dọc đường. Đến chân núi, họ dừng xe xuống ngựa. Thường Hy chân cũng đi ủng da, mặc một bộ váy trắng, khoác áo choàng lông trắng. Trông cô bé như một thiên thần tuyết. Hai đứa trẻ đem theo hai người hầu, bắt đầu leo núi.
Kỳ ca quay sang tôi, nói:
– Vốn dĩ định mang nàng lên đỉnh núi ngắm hoa luôn, nhưng lại nghĩ nàng cũng thích vận
động, nên chúng ta thong thả vừa leo núi vừa ngắm cảnh.
Lời anh nói vừa đúng ý tôi. Mặc dù đây là núi tuyết nhưng tôi ăn mặc phong phanh thế này cũng không thấy lạnh. Bước chân leo núi cũng nhẹ tênh. Quả nhiên là cảm giác trong mơ. Chúng tôi đi đằng
sau hai đứa trẻ, tôi vừa yên lặng lắng nghe những câu chuyện vô thưởng vô phạt của họ, vừa phóng tầm mắt ra xa. Phong cảnh thời xưa quả nhiên hùng vĩ. Những ngọn núi, những cánh rừng vẫn còn nguyên vẻ hoang sơ. Lên cao, tôi còn có thể nhìn thấy những cánh đồng ở phía xa. Mùa này, cánh đồng phủ đầy tuyết, bao la đến vô tận. Chợt nhớ ra một điều thắc mắc đã lâu, tôi hỏi:
– Thời đại này là thời nào vậy?
– Cách thời đại nàng đang sống hơn 3000 năm.
– 3000 năm? – Tôi kinh ngạc há hốc miệng. – Vậy là bao nhiêu đời bao nhiêu kiếp đã trôi qua?
Kỳ ca dừng bước. Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt chứa chan thâm tình mà tôi khó lòng nhìn thẳng.
– Tròn 100 kiếp luân hồi của nàng. Mỗi kiếp nàng đều mất sớm. Kiếp này là kiếp thứ 100, nên ta đến đón nàng.
Tôi bối rối vì tình cảm tràn ra trong đôi mắt và lời nói của anh. Nhưng…
– Đón… đón tôi? Ý anh là sao?
Tôi vẫn không khỏi sợ hãi. Tôi chưa muốn chết. Tôi còn trẻ, còn gia đình, bạn bè. Họ sẽ ra sao nếu tôi ra đi ngay bây giờ? Tôi cũng còn công việc, còn ước mơ, còn muốn làm rất nhiều, rất nhiều việc.
– Nàng đừng sợ. Ta sẽ không đưa nàng đi khi nàng chưa chấp thuận. Hơn nữa, kiếp này nàng cũng còn nhiều món nợ phải trả. Đó là số mệnh của nàng, cho dù là ta cũng không thể trái mệnh trời.
Trái tim treo lơ lửng vì lo sợ của tôi cuối cùng cũng được hạ xuống nhẹ nhàng. Không hiểu sao, tôi luôn cảm thấy tin tưởng người đàn ông này. Anh ta nói anh ta không làm hại tôi, dù lo sợ, tôi vẫn tin. Anh ta nói đưa tôi xuyên không, dù quá hoang đường, tôi vẫn tin. Giờ anh ta nói sẽ không đưa tôi đi khi chưa có sự đồng ý của tôi, tôi vẫn tin vô điều kiện. Thật là kì lạ. Nhưng trực giác của tôi chưa bao giờ sai. Chúng tôi tiếp tục con đường lên núi. Đôi thiếu niên đã mất dấu từ bao giờ.
– Ôi!
Tôi không thể tin vào mắt mình. Trên đỉnh núi, một rừng hồng mai trải rộng khắp tầm mắt. Dưới chân là tuyết trắng, trên đầu là hồng mai đang độ mãn khai nở rợp trời. Trong mắt tôi cơ hồ không còn gì khác ngoài hai màu trắng hồng. Tôi vốn yêu thích hồng mai, loài hoa thanh nhã dịu dàng, cánh mỏng hơn cánh bướm mà lại cứng cỏi mạnh mẽ nở giữa mùa đông khắc nghiệt. Khung cảnh thần tiên này, ngay cả trong những bộ phim hoành tráng nhất cũng không thể tái hiện được. Cảm xúc vỡ òa trong lòng tôi, không chỉ là kinh ngạc mà còn giống như điều gì đó được phong ấn trong một quả cầu thủy tinh, giờ quả cầu ấy đang nứt dần, để bí mật kia từng chút len lỏi thoát ra, như một làn khói mỏng, từng chút thâm nhập vào da thịt tôi, huyết mạch tôi, trái tim tôi. Hai bàn tay tôi áp lên ngực, cố gắng giữ cho trái tim đừng đập quá nhanh.
Lúc ấy, một tiếng đàn từ xa lọt vào tai tôi. Thanh âm ôn nhu như nước trong khe suối chảy từ đầu nguồn, xoa dịu cảm xúc như cơn sóng thần đang chực trào lên nuốt chửng tôi. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để cho giai điệu trong trẻo ấy thanh tẩy tâm hồn mình. Đến khi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tôi từ từ mở mắt.
Ở đằng xa, cậu thiếu niên đang ngồi trên tảng đá, cúi đầu lướt tay trên trên một cỗ huyền cầm. Sống lưng cậu thẳng tắp, đôi bàn tay điêu luyện không ngừng biến hóa ra những nốt nhạc lúc nhanh lúc chậm, lên bổng xuống trầm. Gương mặt cậu toát lên nét cười.
– Hy nhi. Cảnh đẹp thế này, ta đàn, muội múa nhé.
– Được!
Cô gái nhỏ cởi áo khoác lông đưa cho người hầu. Sau đó, cô xoay mình, nhanh chóng hòa điệu vũ theo tiếng đàn. Một cơn gió thổi qua, hàng ngàn cánh mai rơi xuống như một trận tuyết hồng. Tiếng đàn càng lúc càng dồn dập. Vũ điệu càng lúc càng nhanh. Cánh hồng mai tung bay theo từng cái giậm chân, hất tay của cô bé. Ngay cả tôi cũng ngây ra trước khung cảnh này. Thật là một đôi kim đồng ngọc nữ. Tiếng nhạc dừng. Cô bé cũng dừng động tác, đứng thở hổn hển. Gương mặt hồng rực lên như trái đào.
– Kỳ ca! Huynh xấu thật. Cố tình gảy nhanh như vậy làm khó muội phải không? Không chơi với huynh nữa!
Thiếu niên nhanh chóng buông cỗ huyền cầm, chạy đến trước mặt cô bé.
– Hy nhi. Ta xin lỗi mà. Nhưng muội cũng rất giỏi, đâu có trật nhịp nào.
Cô bé vẫn giận dỗi, giậm chân, quay mặt sang hướng khác. Thiếu niên đưa tay gỡ một cánh hồng mai trên mái tóc cô, giọng dịu dàng:
– Vậy lát nữa ta đền muội. Muội muốn ta làm gì cũng được. Nhé?
– Huynh nói phải giữ lời đó.
Cô bé khẽ lườm cậu. Từ đầu đến cuối, nét cười vẫn chưa hề rời khỏi khuôn mặt cậu thiếu niên. Tôi ngước lên nhìn Kỳ ca, thấy trên mặt anh ta cũng là nét cười y như vậy, nhưng đôi mắt còn nhuốm vẻ tang thương. Tôi còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí này nên lại thôi.