– Hạ Kỳ! Hạ Kỳ!
Di Giai thảng thốt gọi. Cô bừng tỉnh. Trời đã sáng. Anh đã không còn ở đây. Làn hơi lạnh lẽo vương bên cạnh cho cô biết anh mới rời đi không lâu. Đây đã là lần thứ năm cô nhập mộng. À không, là quy hồi. Là pháp thuật của Hạ Kỳ đưa cô về quá khứ, nơi bắt đầu mối thiên duyên dây dưa quấn quýt mấy ngàn năm. Thì ra là thế. Thì ra cô chính là mối tình không được lưu trong sử sách của Hạ đế, là thánh nữ cuối cùng của Mẫu thần, là con gái của vị quốc sư danh chấn thiên hạ. Cô là Thường Hy. Còn Hạ Kỳ, anh là vị Hạ đế được lịch sử ghi lại bao chiến công hiển hách, cuối cùng biến mất bí ẩn kia. Hóa ra anh không hề biến mất. Anh vẫn sống, sống hơn ba ngàn năm, sống đến ngày hôm nay để tìm cô. Đoạn kí ức cô mới được chứng kiến hôm qua dừng lại ở ngày cô bị giam trong thiên lao Vu điện. Cô đã nhớ anh biết bao, đã tuyệt vọng biết bao.
– Hạ Kỳ, sao anh không tới cứu em? Anh sẽ tới, phải không?
Di Giai tự lẩm bẩm. Cô cần thêm thời gian để chấp nhận những kí ức mới này. Cũng may hôm nay là Chủ nhật, cô không cần phải đến trường. Di Giai rời giường, dậy rửa mặt cho thanh tỉnh rồi đến đình nhỏ giữa hồ sen dùng bữa sáng. Lúc cô đến, Đoàn Cẩn cũng đang ở đó. Anh nhìn cô cười thân thiện.
– Giai muội, chào buổi sáng. Muội cũng muốn ăn sáng ở đây à?
Trời đã vào đông, hồ sen chỉ còn lại những thân lá héo úa mà người làm chưa kịp dọn dẹp. Đoàn Cẩn thì thấy khung cảnh này cũng có ý vị riêng. Di Giai thì chỉ muốn hít thở không khí trong lành thôi.
– Cẩn ca, đừng trêu muội. Muội không có tâm hồn thi sĩ vậy đâu.
Cô ngồi xuống ghế đối diện, đón lấy bát cháo nóng hổi từ tay thím giúp việc. Thấy bóng thím giúp việc đã khuất sau hành lang, Đoàn Cẩn mới mở lời.
– Nhìn muội có vẻ có tâm sự? Nói xem huynh có giúp gì được không nào?
Di Giai cúi đầu ăn cháo. Cô đã muốn giấu vẻ mặt mệt mỏi của mình, vậy mà cũng không qua mắt được Đoàn Cẩn. Anh vẫn vậy. Vẫn luôn là một người đàn ông tinh tế không thể chê vào đâu. Anh đợi thím giúp việc đi khỏi mới hỏi cô, hẳn là không muốn chuyện này đến tai cha cô. Nếu biết kẻ nào làm con gái cưng của ông phiền não, hẳn Bách Lạp sẽ mang cả nhà hắn xuống cổ mộ chơi trốn tìm. Nhưng cả cha cô và Đoàn Cẩn đều đâu biết kẻ làm cô sầu mi khổ kiểm là Hạ Kỳ, là Hạ đế, người trần đâu thể đụng vào. Cô uể oải đáp:
– Không có gì. Muội khó ngủ thôi.
Thấy cô không muốn trả lời, Đoàn Cẩn cũng không gặng hỏi thêm. Anh lái câu chuyện sang chủ đề khác. Di Giai thầm biết ơn vì anh đã không khiến cô khó xử. Cô gắng làm mình phấn chấn, vui vẻ tiếp chuyện anh. Cuối cùng, trước khi đứng dậy, Đoàn Cẩn vẫn không nhịn được mà nói:
– Di Giai, huynh vẫn luôn tin tưởng muội. Nhưng có điều này… huynh buộc phải nói. Mấy ngày trước, huynh thấy muội đi với một người đàn ông lạ mặt. Nhìn hắn ta cũng có vẻ đàng hoàng, đối xử với muội rất lịch thiệp. Muội cũng có vẻ vui khi ở bên hắn. Nhưng… huynh cảm nhận được khí tức của hắn rất lạ. Đứng ở xa quá, huynh không thể khẳng định. Dù sao, muội vẫn nên cẩn trọng. Có gì không thể nói với bá phụ, có thể nói với Cẩn ca. Sắp đến sinh thần của Hà Nhiên rồi. Hắn và Tử Sâm cùng trở về, biết muội như vậy e là sẽ có một trận gà bay chó chạy.
Di Giai gật đầu. Dù biết rõ Hạ Kỳ sẽ không làm hại cô, nhưng cô thật lòng cảm thấy biết ơn vì Đoàn Cẩn tâm tư kín kẽ như vậy.
– Muội biết rồi, Cẩn ca. Cảm ơn huynh.
Đoàn Cẩn vỗ nhẹ lên đầu cô rồi rời đi. Khi bên cạnh đã không còn ai, Di Giai mới để nét ưu thương hiện lên khuôn mặt. Một tháng này đối với cô vừa hoang đường vừa chân thực. Cô đã gặp lại mình trong thiên kiếp đầu tiên. Trước nay cô vẫn luôn là người rất tỉnh táo. Người nhà họ Bách là vậy, kính thần phật, phạt ma quỷ, nhưng luôn tin rằng vận mệnh thực sự nằm trong tay mình. Cái gọi là thiên định, thiên kiếp, tất cả là do những kẻ thiếu bản lĩnh tìm nơi đổ lỗi. Nhưng lần này… Di Giai biết những gì cô được chứng kiến không phải là mơ, càng không thể là trò ảo thuật do Hạ Kỳ biến ra để lừa gạt cô. Bởi rung động trong cô là thật, oán hận trong cô là thật, hi vọng rồi chết tâm cũng là thật. Chính cô là người rõ nhất, tình cảm cô dành cho Hạ Kỳ không phải là thứ tình cảm một hai tháng có thể có được. Đó là tình cảm đã được năm tháng, sinh ly tử biệt mài giũa, sớm đã vượt qua tình yêu nam nữ thông thường.
Di Giai nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để không khí lạnh buốt của buổi sáng mùa đông len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể. Khi cô mở mắt ra, khung cảnh xung quanh bình yên quá đỗi. Cô đang ngồi dùng bữa sáng trong đình Tịnh Liên. Ngôi đình lục giác với mái ngói cong cong mang hơi hướm kiến trúc cung đình cổ đại được cha cô xây cho mẹ cô – Nhan Tĩnh Liên, vì thế mới có tên gọi đình Tịnh Liên. Đình nằm giữa một hồ sen không quá lớn nhưng cũng không phải nhỏ. Năm đó, cha đã mang giống sen từ tận Tây Hồ Hàng Châu về trồng, mùa đông sen tàn cũng không cho dọn hết mà vẫn để lại vài cành lá khô. Bách Lạp không giống như Thường Lã, ông yêu gia đình và sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình. Đó cũng là điểm Di Giai cảm thấy may mắn. Cô biết ơn vì kiếp này bình yên, tự do tự tại. Những người thuộc về kiếp trước, ai gây tội chắc cũng đã phải trả giá, nương cùng đại ca, đệ ệ của Thường Hy có lẽ cũng đã đầu thai, sống một cuộc đời khác. Cô không cần phải lo lắng về họ nữa. Có lo cũng vô ích. Cô của kiếp này chỉ là người bình thường, không có khả năng tìm lại họ. Mà tìm được thì sao, lại bắt họ nhớ về những khổ đau kiếp trước ư? Nghĩ đến đây, Di Giai lại bực mình. Tại sao Hạ Kỳ đột nhiên xuất hiện rồi bắt cô phải nhớ lại những điều ấy? Để cô an an ổn ổn sống hết kiếp này không được sao? Di Giai chán nản ném mạnh thìa sứ vào trong bát cháo.
– Sao thế? Ai làm nàng khó chịu đến nhường này?
Giọng nói ôn nhu mang theo tiếng cười trầm thấp từ trên đỉnh đầu vọng xuống. Không cần ngước lên Di Giai cũng biết là ai. Từ lần đầu tiên hiện chân thân trong sân tiểu viện của cô, càng ngày Hạ Kỳ càng trắng trợn, đến đến đi đi tự nhiên như thể Bách gia là nhà của anh vậy. Giờ thì mới sáng sớm đã có mặt, cha cô mà thấy không biết có muốn đốt luôn cả hồ sen không nữa.
– Anh đến đây làm gì?