Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng binh khí. Tiết Trạch dừng tay, hắn nghiêng đầu nghe ngóng rồi cau mày đứng dậy.
Rầm!
Cửa phòng bị đạp ra, một cô nương trẻ tuổi người đầy máu, tay cầm đại đao xông vào. Ngay sau đó, một đám nô bộc cũng cầm đao đuổi theo nàng.
– Hạ Kỳ! Ta tới cứu chàng!
Hà Hoa. Nhìn thấy nàng, lòng Hạ Kỳ đau đớn. Nàng vậy mà tìm tới tận đây. Một cô nương như nàng sao có thể đối phó với lũ lòng lang dạ sói này.
Hà Hoa cầm đao xông tới. Nàng biết một chút võ công do Hà Đại truyền lại, nhưng phần lớn vẫn dựa vào thần lực của bản thân mà đánh. Hà Hoa như một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng, nàng chỉ biết dùng hết sức vung đao chém bừa. Nhưng một đường đánh vào đây cũng khiến nàng kiệt sức. Nhân lúc nàng bị đám nô bộc vây quanh, Tiết Trạch đứng bên ngoài bắn một đạo linh lực vào bụng nàng. Đạo linh lực này nếu dùng với Thường Hy thì Tiết Trạch chắc chắn phải trả giá đắt. Nhưng nàng không còn là Thánh nữ đứng đầu Vu Điện, nàng chỉ là Hà Hoa, con gái của một người đồ tể. Hà Hoa bị đạo linh lực này đánh cho lục phủ ngũ tạng gần như vỡ nát. Nàng khuỵu xuống. Toàn thân nàng đã chật vật lắm rồi nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Hạ Kỳ.
– Chàng chờ ta, chờ ta một chút. Ta… ta sẽ… cứu chàng…
Hạ Kỳ lần đầu tiên cảm thấy bản thân chàng sai rồi. Chàng không thể tu đạo được. Chàng không thể hết lần này đến lần khác chứng kiến nàng táng thân vì mình. So với không tìm được nàng, rốt cuộc, con đường nào đau đớn hơn?
Không đợi Hà Hoa hồi phục, hai tên nô bộc còn lại xông lên tấn công nàng. Hà Hoa như phát điên. Nàng vùng dậy, cuồng loạn chém. Trong phút chốc, hai tên nô bộc cũng ngã xuống vũng máu. Hà Hoa cười điên dại.
– Ha ha ha ha. Hự!
Tiết Trạch từ bao giờ đã đứng sau lưng nàng. Hắn rút kiếm đâm xuyên lưng Hà Hoa. Nàng chầm chậm nhìn xuống mũi kiếm nơi bụng mình, rồi lại ngước nhìn Hạ Kỳ. Nàng ngây ngốc bước về phía trước, để cho lưỡi kiếm lạnh lẽo lướt qua lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng, nàng gục dưới chân giường. Nàng vươn tay về phía Hạ Kỳ, cố gắng chạm vào chàng. Ngay khi ngón tay nàng gần chạm được đến chân Hạ Kỳ, Tiết Trạch bồi thêm một kiếm chém ngang lưng nàng. Hà Hoa không còn sức vươn tay nữa. Giọng nàng run run:
– Kỳ… Kỳ ca… chàng… lần sau… nhớ… nhớ… tới tìm ta… sớm một chút… chỉ cần sớm hơn… một chút thôi… là được…
Những lời cuối nhẹ bẫng như một hơi thở. Đôi mắt nàng trừng lớn, dường như không cam lòng. Từ đôi mắt ấy chảy ra hai hàng huyết lệ. Giống như năm xưa, đôi mắt ấy vẫn trong trẻo và sáng lấp lánh như những vì sao.
Hạ Kỳ muốn gầm lên. Nhưng miệng chàng đã bị bịt khăn, những thanh âm cứ tắc nghẹn nơi cổ họng. Đôi mắt Hạ Kỳ long lên, huyết quang nhàn nhạt bắt đầu lan tỏa từ đôi con ngươi đen tuyền. Hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má chàng.
Tiết Trạch ném kiếm xuống đất, đá chân vào cái xác mềm nhũn của Hà Hoa, giọng bỡn cợt:
– Chà chà, thật đáng tiếc. Sớm biết nương tử ngươi xinh đẹp như vậy ta đã bắt cả đôi. Để hai ngươi được ở chung một chỗ, cùng hầu hạ bổn công tử ta. Ha ha ha. Nhưng không sao. Giờ ta cho ngươi dục tiên dục tử.
Nói rồi, hắn cởi phăng chiếc áo duy nhất trên người. Hạ Kỳ khẽ siết nắm tay, chỉ cần hắn đến gần, chàng sẽ tung ra sát hồn thuật, đánh nát linh hồn tên khốn kiếp này. Chàng không cần làm thần tiên nữa. Làm thần tiên mà ngay cả nương tử mình cũng không bảo hộ được thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Sát ý trong mắt Hạ Kỳ nồng đậm, huyết quang cũng gần xâm chiếm hết đôi mắt chàng.
Đột nhiên, một tiếng đàn réo rắt vang lên. Đám hạ nhân trong viện cũng gào lên một tiếng rồi im bặt. Không gian chỉ còn tiếng đàn và tiếng gió đập cửa rầm rầm, vô cùng quỷ dị. Tiết Trạch nổi da gà, hắn lại vơ lấy áo khoác lên người, run giọng gọi:
– Tiểu Thọ! Tiểu Man! Mau đi xem có chuyện gì! Người đâu? Các ngươi chết hết ở đâu rồi?
Không có ai trả lời hắn, chỉ có tiếng đàn vẫn vang vọng, cảm giác như đang tiến đến gần căn phòng này.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tất cả cửa chính và cửa sổ đột nhiên bị gió thổi tung. Một làn sương khói theo gió bay vào trong căn phòng. Khi sương tan, một bóng người cao lớn, mái tóc đen dài dần hiện ra. Chàng thanh niên vừa tới có khuôn mặt yêu nghiệt, vừa giống người đang nằm trên giường lại vừa giống nữ tử vừa bị Tiết Trạch sát hại kia. Thấy vậy, Tiết Trạch tái mặt. Cơ thể hắn không tự chủ mà quỳ xuống run lẩy bẩy.
– Ngươi… Ngươi là ai?
Húc dùng khuôn mặt lạnh lùng nói những lời cợt nhả:
– Bổn công tử đến hầu hạ ngươi. Liệu ngươi có vừa ý với bổn công tử không?
– Ngươi… Ngươi là thần thánh yêu ma phương nào? Ta… ta có pháp sư… sẽ… sẽ đánh cho ngươi hồn siêu phách tán…
– Ha ha ha. Trên đời này, Húc ta hận nhất ba việc. Một là đe dọa ta. Hai là hãm hại nương ta. Ba là khi nhục phụ thân ta. Ngươi là kẻ đầu tiên làm được cả ba việc đó. Giỏi lắm! Lát nữa thôi, chính ngươi sẽ ước mình được hồn siêu phách tán.
Húc vừa dứt lời, Tiết Trạch đã thấy cơ thể hắn văng lên không rồi rơi xuống đất. Cứ như vậy, hắn gần như bị giã thành một bãi huyết nhục mơ hồ. Tiết Trạch không ngừng gào khóc:
– Tiên gia, tiên gia. Cầu ngài tha mạng. Ngài muốn vàng bạc châu báu gì phụ thân ta cũng có thể đáp ứng ngài…
– Muốn gì cũng có thể đáp ứng? Được! Ta muốn ngươi đi bồi nương ta!
Tiết Trạch chỉ thấy hạ thân lạnh toát. Khi hắn nhìn xuống, thứ kia đã không còn trên người hắn nữa. Hắn gào lên một tiếng rồi ngất lịm.
Húc cũng không muốn tiếp tục hành hạ hắn nữa. Dù sao cũng không thể lấy mạng chó của hắn, vậy tước đi hung khí là được rồi. Từ nay về sau, hắn sẽ không thể làm hại người khác được nữa.
Khi Húc quay đầu lại, đôi mắt của Hạ Kỳ đã không còn tỏa huyết quang mà chỉ có hai hàng lệ nóng. Hiếm khi hắn thấy dáng vẻ bất lực đến nhường này của phụ thân. Húc lấy ra bộ trường bào màu lam sẫm mà mấy trăm năm trước Hạ Kỳ vẫn thường mặc quấn quanh người chàng. Hạ Kỳ lúc này mới như người chợt tỉnh mộng, chàng nhào về phía Hà Hoa, ôm lấy xác nàng. Những tiếng nức nở không kìm được thoát ra từ cuống họng cấm ngôn đã lâu nghe như tiếng gió xuyên qua rừng trúc. Khi Hạ Kỳ đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, Húc mang cả chàng và Hà Hoa về Vĩnh Xuân động.
Hạ Kỳ quyết định chôn Hà Hoa bên cạnh nấm mồ của Thường Hy ở ngôi nhà trúc bên trong Yêu giới.
Kiếp này của nàng vẫn là một trang bi kịch.
********************************************
Vĩ thanh
Hà Hoa mất, linh hồn trở về nguyên thân Thường Hy và quay lại bờ sông Vong Xuyên. Húc vẫn đợi nàng ở đó. Trải qua mấy ngàn năm, thiên hạ cũng bao lần đổi chủ, nhưng Thường Hy vẫn chưa trả hết kiếp số của mình. Hàn Mai cũng không nhớ nổi nàng rốt cuộc phải chứng kiến kiến bản thân chết đi bao nhiêu lần. Mà lần nào cũng là bi kịch. Những kẻ thù của Thường Hy vẫn đeo bám nàng. Dù là 3000 năm trước hay hiện tại, những bóng ma lẩn khuất đó vẫn không ngừng khuấy đảo cuộc sống của nàng.
Liệu Hàn Mai kiếp này có thoát khỏi số mệnh đau thương không? Mời các bạn đón đọc QUYỂN 2 – QUỶ THÙ & HỎA LINH
Hạc Hiên
Khi tôi ngồi ghi chép lại câu chuyện của chị Hàn Mai, những kí ức không thuộc về tôi liên tục trỗi dậy.
Đó là hình ảnh một thiếu niên trẻ tuổi lén nhìn một tiểu cô nương.
Đó là hình ảnh một thanh niên chủ động xin ra chiến trường.
Đó là hình ảnh một tướng quân liều mình xông vào vòng vây quân địch.
Đó là hình ảnh một người đàn ông túm lấy cổ áo một người đàn ông khác.
Những hình ảnh ấy, kí ức ấy quen thuộc đến mức ám ảnh tôi. Tiểu cô nương ấy trùng hợp cũng có vết bớt hình cánh hoa bỉ ngạn nơi khóe mắt. Người đàn ông bị tướng quân túm cổ áo kia tình cờ cũng có một núm đồng tiền.
Vậy thì, vị tướng quân ấy là ai?
Tôi… là ai?
******* HOÀN QUYỂN 1 *******