Ba tháng sau, Hạ Kỳ lần đầu tiên đưa Hà Hoa nhập mộng, quay về chứng kiến quá khứ của bọn họ. Khi ấy, khả năng của Hạ Kỳ chưa đủ để giúp Hà Hoa thông linh với Thường Hy như cách chàng đang làm với tôi hiện giờ. Hà Hoa chỉ được chứng kiến mọi chuyện như một giấc mơ. Đêm đầu tiên, Hà Hoa mơ thấy tình cảm của Thường Hy và Hạ Kỳ thời niên thiếu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng tủm tỉm cười, gương mặt xinh đẹp như một đóa hoa xuân. Hà Hoa kể lại cho Hạ Kỳ giấc mơ của mình. Hạ Kỳ giải thích cho nàng:
“Đó thực sự là những gì đã xảy ra, là quá khứ của ta và nàng. Chính ta đã làm phép để nàng được nhớ lại, được chứng kiến một lần nữa. Kể từ hôm nay, mỗi ngày nàng sẽ nhớ lại từng chút, tất cả mọi chuyện giữa chúng ta.”
Hà Hoa vui vẻ gật đầu:
– Ồ, thì ra là vậy. Thì ra ta và chàng chính là duyên tiền kiếp mà mọi người hay kể. Thật tốt quá, vậy là cha nương không lo ta chọn nhầm phu quân rồi. Hi hi.
Đêm hôm sau, Hà Hoa mơ thấy Thường Hy phải vào Vu Điện, Hạ Kỳ mãi không đến tìm nàng. Hà Hoa buồn bực cả ngày.
– Hạ Kỳ, sao chàng không đến tìm ta? Ta khổ sở lắm đó!
Hôm sau nữa, Hà Hoa mơ thấy Hạ Kỳ kết hôn, Thường Hy tế thân vào lòng sông Vị. Sáng sớm, nàng bật dậy chạy vào bếp tóm lấy con dao chọc tiết lợn, chĩa thẳng về phía Hạ Kỳ mà quát:
– Đồ tra nam táng tận lương tâm. Ta vì chàng mà hi sinh đủ thứ, chàng lại dám kết hôn với người khác! Xem ta trừng trị chàng thế nào!
Hà Hoa cầm dao đuổi Hạ Kỳ chạy khắp sân. Hà Đại và Vũ thị nghe lời nàng nói thì mơ mơ hồ hồ, không hiểu rốt cuộc nàng bị làm sao, phát điên gì vậy. Thấy Hà Hoa bừng bừng lửa giận, Hà Đại vội đến khuyên nhủ. Nhưng Hà Hoa nào có nghe lời ai, nàng một cước đá Hạ Kỳ bay ra khỏi cổng.
– Hạ Kỳ! Chàng cút đâu thì cút đi cho khuất mắt ta! Ta không cần chàng nữa!
Hạ Kỳ đau khổ quỳ ngoài cửa. Hết ba ngày ba đêm, Hà Hoa vẫn không đoái hoài đến chàng mặc cho Hà Đại và Vũ thị đều hết lời khuyên can. Những đêm này, Hà Hoa đã mơ thấy toàn bộ cuộc đời của Thường Hy, chuyện sau càng làm nàng bực bội hơn chuyện trước. Sáng nào nàng cũng lớn tiếng chửi rủa, mà Hạ Kỳ chỉ biết quỳ bên ngoài, không dám tự ý vào trong. Cuối cùng, Hà Đại thương xót chàng, không nỡ để chàng như vậy, nhất quyết kéo chàng vào trong nhà. Hạ Kỳ ngủ ngoài hiên phòng Hà Hoa hơn một tháng. Chàng hết lời xin xỏ, nịnh nọt, tỏ ra đáng thương… mới tạm thời làm Hà Hoa nguôi giận. Những gì Thường Hy cao cao tại thượng không nói, Hà Hoa đều đã nói hết. Tôi cảm thấy lòng vui vẻ lên một chút. Nhưng mà Hà Hoa cũng thật ngốc, nàng nên giận thêm một thời gian nữa mới bõ tức chứ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Hạ Kỳ đã cùng Hà Hoa trải qua hơn 2 năm yên bình. Một ngày, tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào khiến lòng Hà Hoa bỗng thấy bất an. Nàng mở cửa cổng bước ra đã thấy một đám hán tử thô lỗ vào từng nhà tra xét. Hà Hoa vội đóng cửa nhưng không kịp. Một tên trong đó đã nhìn thấy nhà nàng. Chúng xộc vào, đẩy Hà Hoa ngã dúi dụi. Hạ Kỳ và Hà Đại thấy vậy vội vàng tiến đến đỡ Hà Hoa.
– Ha! Tìm được ngươi rồi!
Hạ Kỳ quay người lại, nhìn thấy đám hán tử, con ngươi chàng co lại. Chàng nhận ra chúng, bọn chúng là tay chân của tên ác bá năm nào. Bốn tên trong số đó xông tới bắt chàng. Lần này chúng đã có kinh nghiệm, ngay lập tức dùng xích trói cứng tay chân chàng. Hà Hoa và Hà Đại ra sức chống cự, muốn giữ người. Nhưng một ông già và một cô nương không phải đối thủ của gần hai mươi tên đã quen chuyện cướp bóc. Một tên có vẻ là kẻ cầm đầu vạch áo Hạ Kỳ, để lộ vết lạc phiến trên vai chàng, nói:
– Lão tử không cướp người. Hắn vốn thuộc về chúng ta. Nhìn đi, bằng chứng đây nhé!
Hà Hoa và Hà Đại đều biết dấu lạc phiến này. Nhưng gia đình họ chất phác hiền lành, không nghĩ nhiều như vậy. Hà Hoa quệt vết máu nơi khóe miệng, tóm lấy con dao rơi dưới đất, một lần nữa xông lên:
– Chàng là phu quân của ta! Trả chàng cho ta!
Tên cầm đầu đạp một cước vào ngực nàng.
“Hà Hoa, đừng!”
Hạ Kỳ nhìn nàng như vậy liền đau lòng, chàng truyền ý niệm đến Hà Hoa, mong nàng đừng cố chấp nữa. Nàng không thể đấu lại chúng. Nhưng nàng không nghe lời, nhất nhất xông tới. Mỗi lần như vậy, nàng đều bị đám cướp người không thương tiếc đánh cho tơi tả. Đến khi cả Hà Hoa và Hà Đại không thể chống cự, bọn chúng vứt Hạ Kỳ lên ngựa phi đi mất. Hà Hoa vùng dậy, ra sức đuổi theo. Cuối cùng vẫn mất dấu. Hà Hoa đứng giữa đường, toàn thân máu me chật vật, ngửa cổ gào khóc. Hà Đại quá thương con, ông dỗ dành mãi Hà Hoa mới chịu theo về.