Sáng sớm, như mọi ngày, Hà Hoa sẽ ra ngoài đi một vòng rồi mới về giúp cha mổ lợn. Nàng thích nhất là ngắm cảnh vào lúc tờ mờ sáng, khi vạn vật vẫn đang nửa chìm trong màn đêm. Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài khoảng nửa canh giờ. Sau đó, một tiếng gà nhà ai đó cất lên, ông mặt trời sẽ mọc, mọi người sẽ tỉnh dậy, nàng sẽ phải giúp cha mổ lợn rồi theo cha mang ra chợ bán. Nhưng hôm nay, vừa mới ra khỏi cửa nàng đã nhìn thấy một bọc lớn. Hà Hoa lại gần, ồ, thì ra là một nam nhân quấn trong một tấm chăn. Nam nhân này rất đẹp, nước da trắng như men sứ cao cấp ở tiệm của lão Liễu, mái tóc trắng óng ả như sợi bạc ở tiệm thêu của Hứa phu nhân. Nam nhân ấy nhìn nàng bằng đôi mắt ầng ậc nước. Chàng ấy khóc sao? Trông nàng đáng sợ lắm sao? Hà Hoa ngồi xổm xuống trước mặt chàng, ngón tay chọc chọc vào người chàng, tay kia chống cằm, nghiêng đầu hỏi:
– Chàng khóc gì vậy? Sợ ta sao?
Hạ Kỳ lắc đầu.
– Vậy có thích ta không?
Hạ Kỳ gật đầu.
– Được. Ta cũng thích chàng. Chàng là nam nhân đẹp nhất mà ta từng gặp.
Hạ Kỳ cười. Nụ cười rạng rỡ nhất sau hơn 300 năm tu đạo. Nụ cười này khiến Hà Hoa lóa mắt. Nàng vội lấy tay che mắt lại, nói:
– Chàng… chàng đừng cười như vậy. Chói mù mắt ta mất! Tim ta đập nhanh nữa!
Nụ cười của Hạ Kỳ càng rạng rỡ hơn nữa. Hà Hoa khẽ hé mắt, nàng dứt khoát che miệng chàng lại, bế bổng chàng lên rồi quả quyết nói.
– Chàng đẹp quá. Ta muốn gả cho chàng.
Dứt lời, Hà Hoa bế Hạ Kỳ đi thẳng vào nhà.
Tôi tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, lắp bắp không nói lên lời.
– Nàng ấy… nàng ấy…
– Nàng ấy là Hà Hoa, chính là kiếp thứ hai của Thường Hy.
– Nàng ấy thực sự là Thường Hy?
Tôi không thể tin được. Ngoài khuôn mặt ra, nàng ấy không có một chút nào giống với Thường Hy hết. Thường Hy từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, bản thân tôi chí ít cũng là một đứa trẻ nhanh nhẹn bình thường, nhưng Hà Hoa nàng ấy…
– Đúng, quả thật là Hà Hoa có chút… ngốc.
Không chỉ “có chút” đâu, nàng ấy… thực sự rất ngốc. Làm gì có cô gái nào nhặt một người đàn ông lạ hoắc về làm chồng như vậy? Lại nói, nàng ấy có khí lực thật kinh khủng, bế một người đàn ông mà bước đi vẫn thoăn thoắt nhẹ nhàng. Kỳ ca bên cạnh lại giải thích:
– Khi nàng bị Thiên đế triệu hồi, hồn phách vẫn bị tổn thương rất nhiều. Vậy nên khi đầu thai thành Hà Hoa, nàng mới ngây ngốc như vậy. Bù lại, Hà Hoa có thần lực. Nàng ấy có thể bê được cả con heo hơn trăm cân.
Chúng tôi theo chân Hà Hoa vào trong khoảng sân nhỏ. Lúc này, Hà Đại – cha của Hà Hoa và Vũ thị – nương của Hà Hoa đang chuẩn bị mổ lợn. Theo lời Kỳ ca kể, Hà Đại vốn là một binh sĩ trong quân đội. Sau già được cho về, ông cùng Vũ thị tiếp tục nối nghiệp đời trước, làm nghề mổ lợn bán thịt. Sức khỏe Vũ thị không được tốt nên bọn họ chỉ có duy nhất một nữ nhi là Hà Hoa. Hà Đại và Vũ thị vô cùng yêu thương nữ nhi ngốc nghếch này. Vì thế, Hà Hoa đã 16 tuổi mà vẫn chưa có hôn ước, bọn họ cũng không vội. Dù sao Hà Hoa ngốc như vậy, gả về nhà người ta chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Bọn họ không nỡ. Mà với gia cảnh của họ, cũng sẽ chẳng tìm được người thanh niên tử tế nào muốn ở rể. Chuyện hôn sự của Hà Hoa cứ thế không ai nhắc đến nữa. Cho đến hôm nay.
Hà Đại và Vũ thị hết nhìn nam nhân trên tay Hà Hoa lại quay sang nhìn nhau. Họ không biết nữ nhi ngốc của mình nhặt đâu được nam nhân này, lại mang về nói đây là tướng công của nàng. Bọn họ có hỏi thế nào đi nữa, Hà Hoa cũng chỉ một mực nói đây là tướng công mình nhặt được. Vì vậy, họ quay sang hỏi Hạ Kỳ.
– Cậu là người nơi khác mới đến sao? Là từ vùng nào tới?
Hạ Kỳ gật đầu.
– Cậu không nói được à? Bị câm sao?
Hạ Kỳ gật rồi lại lắc.
– Cậu… cậu đồng ý đến ở rể nhà ta sao? Nhà ta rất nghèo, ba người đều làm đồ tể mổ heo.
Hạ Kỳ gật đầu.
Thấy bọn họ hỏi nhiều như vậy, Hà Hoa bực mình nói:
– Không nói chuyện với hai người nữa. Con phải mang chàng đi tắm rửa, thay quần áo mới.
Nói rồi Hà Hoa ôm Hạ Kỳ một mạch về phòng. Nàng đặt Hạ Kỳ lên giường, tất bật chuẩn bị thùng nước. Hạ Kỳ yên lặng ngắm nhìn nàng. “Thường Hy, không ngờ ta có thể sống đến ngày được gặp lại nàng.” Chàng thầm nghĩ.
– Thường Hy? Ai là Thường Hy? Ta là Hà Hoa mà.
Hà Hoa quay lại nhìn Hạ Kỳ, cau mày nói. Hạ Kỳ sững người.
“Nàng nghe được lời ta sao?”
– Chàng nói to như vậy, ta đương nhiên nghe được.
Nói xong, Hà Hoa cũng sững người, nhưng chỉ một khắc rồi nàng lại tiếp tục bận rộn.
– Chàng không mở miệng mà cũng nói được. Lạ ghê!
Hạ Kỳ cười khổ. Nương tử này của chàng thật ngốc, thật đáng yêu.
Tối hôm ấy, Hạ Kỳ cùng Hà Hoa quỳ trước mặt Hà Đại và Vũ thị, xin được kết làm phu thê. Hà Đại và Vũ thị đều là dân quê chất phác. Họ thấy dáng vẻ Hạ Kỳ lạ lẫm thì hơi e dè, nhưng biết chàng có thể giao tiếp bằng ý niệm thì nhận ra chàng là người tu đạo, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Từ ấy, Hạ Kỳ ở lại gian nhà đất cùng Hà Hoa. Sau gần 400 năm, cuối cùng chàng cũng một lần nữa được cùng nàng trải qua cuộc sống phu thê ân ái.