Khi Hạ Kỳ tỉnh lại, chàng đang nằm trên một chiếc giường lớn, tứ chi bị xích cột chặt vào bốn cột giường. Những cột giường này đều đẽo từ đại thụ trăm năm, vững chắc hơn cả cột đồng. Trên người chàng chỉ còn tiết khố và khoác hờ một chiếc áo mỏng như cánh ve, hoàn toàn không có tác dụng che đậy gì.
Tôi kinh hãi nhìn cảnh trong phòng. Khắp phòng la liệt những dụng cụ chỉ nhìn thôi đã thấy đỏ mặt. Mẹ kiếp, chúng đây là muốn… Thấy tôi hùng hổ xông tới, Kỳ ca vội cản.
– Chàng buông em ra! Chàng điên rồi! Đến nước này còn tu tập gì nữa? Mau đánh què chân chúng! Bọn khốn kiếp!
Kỳ ca xoay người tôi lại, chàng hơi cúi người nhìn sâu vào mắt tôi.
– Ta đã dặn nàng dù xảy ra chuyện gì thì đó cũng là chuyện đã qua, là con đường ta phải đi, là cái giá ta phải trả.
Cơn phẫn nộ khiến toàn thân tôi run lên bần bật. Thần tiên đều phải rèn luyện đến mức trái tim trở nên sắt đá như vậy sao? Đến mức nhìn thấy bản thân bị ô uế cũng có thể bình tĩnh được như chàng? Tôi òa khóc.
– Chàng là Thần, chàng chịu được. Em thì không phải! Chàng là người của em, kẻ khác không được phép làm như vậy với chàng! Em không cho phép!
Kỳ ca vỗ vỗ đầu tôi, nói:
– Ta sẽ không sao. Đừng sợ!
Tôi vẫn không chịu nổi. Tôi không muốn nhìn. Ngàn vạn lần không muốn nhìn. Tôi giấu mặt vào ngực Kỳ ca, chỉ dám hé mắt nhìn về phía Hạ Kỳ.
Lúc này, Hạ Kỳ đã như con thú cùng đường. Chàng ra sức kéo dây xích, muốn giật đứt chúng. Nhưng thể xác này dù sao vẫn là của phàm nhân, dù khí lực có lớn cỡ nào cũng chẳng thể giật đứt sợi xích to hơn cả cổ tay người trưởng thành kia. Đôi mắt chàng đỏ ngầu, gần như bật ra máu.
Kẹt.
Sau tiếng mở cửa, tên ác bá từ bên ngoài bước vào. Hắn nhìn Hạ Kỳ hau háu, không giấu nổi vẻ thèm khát. Hắn xoa xoa bàn tay, liếm mép nói:
– Khà khà! Được lắm! Không ngờ trông ngươi ẻo lả mà khí lực không tồi! Tốt! Tốt lắm! Để xem hôm nay bổn đại gia ta có thu phục ngươi được không!
Vừa nói, hắn vừa cởi dần y phục tiến về phía giường. Nhìn thấy hắn càng lúc càng đến gần, sự tức giận trong lòng Hạ Kỳ dần nhường chỗ cho sự sợ hãi. Gần 400 năm sống trên đời, lẽ nào hôm nay chàng phải bó tay chịu sự ô nhục này sao? Trước khi chàng đi, Chân nhân có nói sẽ luôn có quý nhân bảo hộ chàng. Liệu quý nhân ấy có kịp thời xuất hiện không?
Bàn tay thô thiển của tên ác bá vừa chạm vào đầu ngón chân chàng, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng chàng. Hạ Kỳ nhắm mắt, chàng cầu mong Thiên đế, Chân nhân… ai cũng được, hãy nghe thấy lời kêu cứu của chàng.
Rầm!
Một tên nô bộc từ ngoài bay vào, cánh cửa gỗ vỡ tan từng mảnh. Ngay sau đó, một bóng người cao lớn cũng nhấc chân bước vào phòng. Người vừa đến phủi phủi mảnh gỗ vương trên vai áo, đôi mày cau lại, tỏ vẻ chán ghét.
– Húc! Là Húc nhi! Húc nhi đến cứu chàng rồi!
Tôi thở phào, lấy tay áo quệt đi vết nước mắt trên mặt. Hạ Kỳ nằm trên giường lúc này cũng như người chết sống lại. Có điều mặt chàng hơi đỏ. Để nhi tử nhìn thấy cảnh này cũng thật không hay.
Tên ác bá kia lại bực bội không để đâu cho hết. Sơn hào hải vị đã dâng đến miệng còn bị người khác hắt đổ chén. Hắn gầm lên:
– Kẻ nào? Kẻ nào to gan dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử? Người đâu…
Không để hắn gào hết, Húc giơ chân đạp vào giữa ngực hắn, khiến cơ thể ục ịch của hắn bay lên đập vào tường rồi mới rơi xuống. Từ đầu đến cuối, Húc chỉ dùng chân cũng khiến cả viện gà bay chó chạy. Tên ác bá được chăm sóc đặc biệt nhất. May cho hắn, Húc cũng là người tu đạo, không được phép sát sinh. Nhưng khi Húc dừng chân thì hắn cũng đã không còn hình dạng con người nữa rồi. Xương tứ chi đều gãy, mặt mũi ngũ quan tán loạn, máu chảy đầm đìa.
Lúc này, Húc mới đi tới giường. Hắn vung tay một cái, xích sắt trói tay chân Hạ Kỳ đều đứt gãy. Hạ Kỳ đã khí cùng lực kiệt, nằm trên giường nhắm mắt thở. Húc vừa lầm bầm vừa vớ lấy tấm chăn quấn chặt người chàng lại. Hắn cau mày nói:
– Cha cũng thật là… Để bản thân rơi vào hoàn cảnh này. Ây da, vẫn là để con đưa người tới chỗ nương thôi.
Dứt lời, hắn ôm vị phụ thân của mình lên, sải chân bước ra khỏi viện.
Hạ Kỳ không hiểu tại sao Húc lại để chàng ở chỗ này. Đây là vách tường gần cổng của một căn nhà đất. Phía bên trong vẳng ra tiếng lợn kêu ụt ịt từ tờ mờ sáng. Húc cũng không nói nhiều, chỉ dặn chàng chờ ở đây, không được đi đâu. Tên nhi tử này có phải cũng đang muốn “chỉnh” chàng không? Hắn không buồn cho chàng thay quần áo, cứ thể quấn trong chăn mà vác tới chỗ này. Cho đến khi Hạ Kỳ nhìn thấy nàng mở cửa bước ra, chàng đã hiểu vì sao.