Đêm nay Tử Ngọc nói rất nhiều. Có lẽ đã lâu hắn không tìm được người bồi hắn.
– Nếu không phả nương tử ta đang chịu thiên kiếp đúng lúc ta vắng mặt thì đời nào tên nhãi Báo tinh kia lại có cơ hội ra tay. Nhưng mắt mũi hắn cũng đáng vứt xuống cho chó gặm, lại nhìn một thượng tiên thành yêu quái ngàn năm. Hừ.
Hạ Kỳ không bình luận gì thêm. Chàng không rõ thượng tiên, thượng thần thì phải tu bao nhiêu năm mà Tử Ngọc có vẻ coi thường “yêu quái ngàn năm” như vậy. So với bọn họ, người phàm chỉ sống được 50-60 năm đúng là như con sâu cái kiến. Thấy Hạ Kỳ im lặng, Tử Ngọc nhận ra nãy giờ hắn chỉ chăm chăm nói về bản thân, thật là thất lễ. Hắn e hèm một tiếng chữa ngượng rồi hỏi:
– Hạ huynh, còn huynh, vì cớ gì huynh lại muốn tu Thần?
– Ta muốn tìm một người.
– Người ấy là thần tiên sao?
– Ta cũng không rõ.
Hạ Kỳ cúi đầu, xoay xoay cái chén trong tay, cười khổ. Chàng quả thật không rõ Thường Hy đã đi đâu. Ngay cả người trên đỉnh Côn Lôn cũng không thể tiết lộ. Vậy thì chàng chỉ có một con đường: trở nên cường đại. Chàng phải trở thành một tồn tại có thể lên được Cửu Trùng Thiên, xuống được Vong Xuyên, dù có phải lật tung cả sáu cõi chàng cũng phải tìm được nàng.
Tử Ngọc nhìn thấy Hạ Kỳ như vậy trong lòng thầm hiểu rõ người chàng muốn tìm là ai. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
– Ta phải báo trước với huynh, tu đạo có ngàn vạn phương thức, nhưng không một phương thức nào là dễ dàng. Ngay cả những kẻ sảy chân rơi vào tà đạo cũng không hề dễ dàng.
Hạ Kỳ nhìn hắn, ánh mắt kiên định.
– Nếu chọn dễ dàng, ta sớm đã chết đi cùng nàng.
Ánh mắt chàng khiến Tử Ngọc hơi thất thần. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mình thất thố, bèn nâng ly chữa ngượng.
– Tốt lắm. Ta tin huynh. Kính huynh một ly!
Ba ngày sau, nhờ thuốc của Tử Ngọc và linh khí trong sơn động, thương thế của Hạ Kỳ đã hoàn toàn lành lại. Sáng hôm ấy, thiếu niên nọ đến tìm Hạ Kỳ. Cậu ta không vòng vo, nói:
– Sư phụ ta muốn thu ngài làm đệ tử. Ý ngài thế nào?
Hạ Kỳ xuất thân hơn người, cả đời đã đứng trên người khác. Hơn nữa, mục tiêu của chàng cũng cao hơn người khác, vì vậy hỏi lại:
– Sư phụ của cậu là vị nào?
Thiếu niên nọ hơi phật ý nhưng vẫn nói:
– Ngài đi theo ta.
Dứt lời, thiếu niên túm vai Hạ Kỳ, trong nháy mắt, hai người liền biến mất.
Nửa ngày sau, Hạ Kỳ một mình trở về. Tử Ngọc chờ đã sốt ruột, vội lao ngay đến hỏi:
– Sao rồi? Huynh bái được sư phụ chứ?
– Bái sư thì đã bái. Nhưng…
Hạ Kỳ thở dài. Chàng trầm ngâm mất hai ngày, cuối cùng mới quay sang nói với Tử Ngọc.
– Tử Ngọc huynh, nếu huynh không phiền, từ nay về sau ta xin được ở lại sơn động này tu luyện.
– Không phiền, không phiền. Huynh cứ ở tự nhiên. Từ giờ Vĩnh Xuân động này thuộc về huynh.
Tử Ngọc đương nhiên vui mừng. Hắn cảm thấy Hạ Kỳ rất đáng kết giao. Nhưng hắn vẫn còn thắc mắc. Vị sư phụ kia hắn biết. Theo vị ấy, chắc chắn Hạ Kỳ có thể đạt được ý nguyện. Có điều… phương pháp tu tập… một lời khó nói hết.
– Hạ huynh. Vậy, khi nào huynh bắt đầu tẩy tủy?
Đúng vậy, bất kể nhân loại hay yêu quái, muốn bắt đầu tu đạo đều phải tẩy tủy. Đây là loại đau đớn sẽ khiến ngươi quên mất chính bản thân mình, thoát thai hoán cốt, trở thành một bản thể hoàn toàn mới, sạch sẽ, tinh khiết như trẻ sơ sinh. Nhưng đây cũng là con đường ngắn nhất. Tẩy tủy, ngươi có thể mất vài trăm năm là thành địa tiên. Không tẩy tủy, ngươi có thể mất đến cả nghìn năm, nếu vẫn không buông bỏ được hồng trần, có thể mãi mãi ngươi cũng không đạt đến cảnh giới của thần.
– Ta sẽ không tẩy tủy.
– Không tẩy tủy? Vậy sẽ càng mất thời gian hơn…
– Ta biết. Nhưng tẩy tủy cũng có nghĩa là ta sẽ quên đi mọi thứ, quên đi nàng. Ta vì nàng mà tu luyện, lại chọn quên nàng, vậy tu luyện còn ý nghĩa gì đây? Tu luyện không có mục đích, có thể tu thành sao?
Tử Ngọc nhìn Hạ Kỳ. Hắn cũng có nương tử, hắn hiểu được thế nào là tình yêu. Lúc nương tử hắn bị bắt đi, hắn cũng thiếu điều muốn lật tung từng tấc đất sáu cõi. Hắn cũng từng nghĩ nếu không tìm được nàng, hắn sẽ đọa ma mất. Không biết nói gì hơn, hắn vỗ vỗ vai Hạ Kỳ, cười.
Vẫn câu nói cũ. Ta tin huynh. Chào mừng huynh chính thức trở thành hàng xóm của ta.