Hạ Kỳ đã đi qua rất nhiều thành trấn, thôn làng, chàng cũng vượt qua nhiều con sông, ngọn núi, cánh rừng. Nhưng chàng vẫn không tìm được đạo tu của mình. Chàng muốn thành Thần. Nhưng phàm nhân không phải ai muốn đều có thể trở thành Thần. Chàng từng tìm đến Côn Lôn. Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn nói ngài ấy không phải người chàng cần. Chàng cứng đầu quỳ dưới Côn Lôn, cuối cùng, Thiên Tôn đành chỉ cho tám chữ “Đi về phía Tây, ắt gặp thần duyên”. Từ đó, Hạ Kỳ nhằm hướng Tây mà đi.
Đã bao ngày trôi qua, Hạ Kỳ cũng không biết nữa. Trước mặt chàng là một khu rừng rậm âm u, không một bóng người. Chàng cũng không nghĩ nhiều, cứ thế vạch lá tiến vào trong. Giữa trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh, nhưng không khí trong khu rừng này vẫn lành lạnh, ẩm ướt. Hạ Kỳ nghe thấy tiếng róc rách, biết có nguồn nước, bèn hướng phía ấy mà đi. Khoảng một khắc sau, quả nhiên trước mắt chàng hiện ra một con suối nhỏ nhưng nước trong vắt. Chàng buông tay nải, vục một ít nước lên rửa mặt nhân tiện uống một hớp và làm đầy túi da mang theo. Nước ở đây… thoảng mùi máu tươi. Hạ Kỳ khẽ cau mày. Trên đường đi, chàng cũng gặp không ít yêu vật. Với khả năng của chàng, giải quyết đám tiểu yêu là hoàn toàn có thể. Nhưng nếu gặp đại yêu thì khá phiền phức. Dù sao đấu với đại yêu chính là đấu pháp thuật, mà linh lực của chàng cũng không thể so với pháp sư chân chính.
Hạ Kỳ nắm chặt trường kiếm, chàng đi ngược lên thượng nguồn. Càng đi càng thấy dòng máu dưới suối đậm đặc hơn, ngoài màu đỏ còn le lói chút lục quang, mùi máu cũng tanh nồng, hẳn không phải máu của nhân loại. Hạ Kỳ sững lại. Kẻ đang gục đầu bên bờ suối vậy mà lại là một cô nương. Có điều, nửa thân trên của nàng ta là người, nửa thân dưới lại là rắn. Có lẽ là rắn tinh nhưng đã bị trọng thương, đánh về nguyên hình. Trong rừng phát ra tiếng bước chân nặng trịch, Hạ Kỳ thận trọng nấp sau một thân đại thụ, cố gắng che giấu khí tức của mình.
– Gừ, gừ. Tiện nhân, xem ngươi còn chạy đi đâu.
Một hán tử lực lưỡng từ trong rừng bước ra. Hắn đi bằng hai chân sau nhưng toàn thân lông lá, còn có thể thấy những đốm đen trong đống lông vàng, hẳn là báo tinh. Báo tinh vung đại đao, sung sướng nói:
– Khó khăn lắm ta mới tìm được một con rắn tinh tu chính đạo gần ngàn năm. Nội đan của ngươi, mật của ngươi, thịt của ngươi, xương cốt của ngươi đều có thể giúp tu vi của ta tăng liền mấy bậc. Ha ha ha ha ha. Ngoan ngoãn chịu chết đi!
Đại đao của Báo tinh chém xuống, nhưng Rắn tinh đã hoàn toàn kiệt sức. Nàng ta toàn thân run rẩy, biết chết cũng không thể chạy, chỉ đành nhắm mắt phó mặc số phận.
Keng!
Đại đao bị đánh bật về, Báo tinh ngơ ngác. Nhìn thấy kẻ đã chặn đao của mình chỉ là một phàm nhân, hắn gầm lên:
– Ngươi! Chán sống rồi à? Dám tranh mồi với lão tử!
Hạ Kỳ đã rời khỏi thân cây từ lúc nào. Chàng có nhiều lý do để cứu nàng Rắn tinh kia. Thứ nhất, chàng không chấp nhận chuyện ức hiếp phụ nữ. Thứ hai, nàng ta tuy là yêu nhưng lại tu chính đạo, chứng tỏ là một yêu quái tốt. Thứ ba, kẻ muốn hấp thu nội đan của người khác, chắc chắn tu tà đạo. Chính tà đã phân, chàng đương nhiên sẽ ra tay cứu Rắn tinh.
Báo tinh này cũng không phải loại tiểu yêu dễ đối phó. Hắn cao hơn Hạ Kỳ cả một cái đầu, thân pháp lại nhanh nhẹn, móng vuốt thì sắc bén. Hạ Kỳ biết mình chưa chắc đã đủ sức hạ Báo tinh nên chàng chỉ thủ, không công, nhưng vẫn không tránh được vài vết cào sâu tận xương. Mùi máu loang vào không khí càng khiến Báo tinh hưng phấn. Hắn quệt vết máu trên khóe miệng, cười đắc ý:
– Hóa ra ngươi cũng không hẳn chỉ là một phàm nhân. Tốt, tốt lắm! Hôm nay đúng là trời cũng giúp ta. Cả hai người đừng kẻ nào mơ thoát khỏi chỗ này!
Nói rồi hắn hạ thấp trọng tâm, chuẩn bị bật lên phát động một đợt tấn công nữa. Hạ Kỳ cũng thu trường kiếm lại, về thế thủ. Chàng biết nếu tên Báo tinh này muốn đánh nhanh thắng nhanh, chàng chắc chắn không phải đối thủ của hắn. Nãy giờ hắn chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột để đo nông sâu của đối phương mà chàng còn rơi vào thế chật vật. Lòng nghĩ vậy nhưng mặt Hạ Kỳ không đổi sắc. Chàng vẫn bình tĩnh đối mặt với Báo tinh. Trong trận chiến sinh tử, kẻ nào lộ ra vẻ yếu đuối kẻ ấy chỉ có đường chết. Hạ Kỳ thầm tính toán, nếu như chịu một đao và đồng thời đâm thẳng kiếm vào yếu huyệt của hắn thì xác suất giết được hắn là bao nhiêu, bản thân có thể sống sót không.
Uỳnh!
Ngay lúc Báo tinh định xông tới, một đạo phong hỏa mạnh mẽ đánh hắn bay vào trong rừng, thân thể hắn đập gãy một thân cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Một thiếu niên chừng 13-14 tuổi từ trên trời hạ xuống. Gương mặt cậu ta vẫn còn nét trẻ con nhưng giọng điệu cùng tư thế lại vô cùng chững chạc.
– Báo tinh nhà ngươi để ta tìm kiếm cũng mất công quá rồi đấy! Ngoan ngoãn theo ta về chịu phạt đi.
Rồi cậu ta quay sang nhìn Hạ Kỳ, giọng khách khí hơn một chút:
– Đa tạ đã tương trợ. Huynh là… Ồ, không ngờ lại là ngài.
Hạ Kỳ có chút bất ngờ.
– Cậu là người tu tiên? Cậu biết ta?
– Ta đương nhiên biết ngài. Ngài là chân mệnh thiên tử của hạ giới. Còn là…
Cậu ta lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng xua tay, nói:
– Thôi bỏ đi. Ngài không ở kinh thành làm thiên tử, sao lại ở chốn rừng sâu núi hoang này?
– Ta muốn cầu đạo, tu Thần.
Hạ Kỳ không giấu giếm mục đích của mình. Trái lại, thiếu niên kia lại không hề bất ngờ hay cười nhạo ý định của chàng. Cậu khẽ cau mày, tự lẩm nhẩm một hồi.
– Tu Thần à? Ngài sao? Có lẽ đã đến lúc mà sư phụ nói rồi nhỉ?
Cậu ta đi loanh quanh một lúc rồi nói với Hạ Kỳ.
– Thế này đi. Ngài đưa Rắn tinh về trước. Nàng ấy ở cái động cách nơi này 800 dặm về phía Tây. Ta dạy ngài một khẩu quyết, sẽ giúp ngài và nàng ấy tới nơi trong chớp mắt. Ta mang Báo tinh về phục mệnh. Sau đó xin ý kiến của sư phụ rồi quay lại tìm ngài.
Hạ Kỳ không hiểu sao cậu ta phải xin ý kiến sư phụ rồi quay lại tìm mình, nhưng chàng cũng không phản đối. Có lẽ, cậu ta chính là thần duyên mà chàng cầu bấy lâu.
Hai người rất nhanh chia ra hành động. Hạ Kỳ dìu Rắn tinh, miệng đọc khẩu quyết. Chỉ trong nháy mắt, chàng đã đứng trước một sơn động. Trước cửa sơn động đã có một người đàn ông cao lớn đứng chờ. Nhìn thấy người, hắn vội đến ôm lấy Rắn tinh, kiểm tra khắp người nàng một lượt rồi nhét cho nàng một viên thuốc. Xong xuôi đâu đấy, người đàn ông mới nhìn Hạ Kỳ, chắp tay nói:
– Đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ. Ta là Tử Ngọc, nàng ấy là nương tử của ta. Ơn cứu mạng này ta sẽ ghi nhớ. Bất cứ điều gì huynh cần, ta thề sẽ tận lực.
Thấy dáng vẻ trịnh trọng của Tử Ngọc, Hạ Kỳ bật cười.
– Không có gì. Ta chỉ cầu một chỗ trú chân đêm nay và ít thuốc trị thương. Chỗ huynh có chứ?
Lúc này, Tử Ngọc mới giật mình nhận ra khắp người Hạ Kỳ cũng đầy vết thương lớn nhỏ. Hắn tự trách mình thật vô tâm với ân nhân.
– Có! Đương nhiên có! Sơn động ngay cạnh chỗ ta ở vẫn còn bỏ trống. Nơi đó dào dạt linh khí, rất tốt cho việc trị thương điều tức. Mời!
Đêm hôm ấy, Hạ Kỳ ở lại sơn động dưỡng thương. Tử Ngọc mang rượu cùng ít đồ nhắm ra mời. Hắn cười khà khà:
– Hạ huynh thông cảm. Chỗ chúng ta đều là yêu quái tu đạo nên trước giờ chỉ dùng đồ chay.
Hạ Kỳ đương nhiên không có ý kiến gì. Chàng biết Tử Ngọc sớm đã tích cốc, chỉ vì muốn chiêu đãi kẻ phàm tục là chàng nên mới miễn cưỡng tìm về mấy món rau dưa.
Bên cạnh sơn động Hạ Kỳ trú là một sơn động lớn. Nơi đây có cánh cửa dẫn đến Yêu giới, cũng là nơi Tử Ngọc cai quản. Nói chính xác thì Tử Ngọc chính là Yêu đế, đế quân của Yêu giới. Yêu quái bọn họ tu đạo khó khăn hơn nhân loại. Họ mất mấy trăm năm mới tu được thành hình người, lại mất thêm mấy nghìn năm mới đắc đạo thành tiên. Mà quá trình đó vẫn luôn bị bản năng của loài vật giằng xé. Ví như Hổ tinh, Báo tinh sẽ thèm khát máu thịt. Vậy nhưng cuối cùng, người trong Yêu giới lại phóng khoáng hơn cả. Họ không có nhiều quy tắc như thần tiên, cũng không có nhiều ràng buộc như nhân loại. Tử Ngọc tuy là Yêu đế nhưng chân thân của hắn không phải là yêu. Đế quân của sáu cõi đều là những thượng thần từ thời viễn cổ. Nhưng Tử Ngọc lại có nhiều nhân duyên với yêu giới, nương tử của hắn cũng là yêu, nên hắn được phân chưởng quản cõi này