憑君莫話封侯事,
一將功成萬骨枯
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự
Nhất tướng công thành vạn cốt khô
(trích Kỉ Hợi Tuế – Tào Tùng)
Trận chiến giữa Hạ quốc và Tây Tư kéo dài hơn một thập kỉ. Máu chảy thành sông. Sinh linh đồ thán. Năm thứ mười lăm sau khi lên ngôi, Hạ Kỳ đánh hạ thành cuối cùng trước khi tiến vào Đế đô. Thành này do đại nguyên soái của Tây Tư là Mộc Dã trấn thủ. Nhưng đáng chú ý hơn là Vương Hổ, một kẻ tu tà đạo có pháp lực thâm sâu dưới trướng Tân đế.
Lần công thành này, quân Hạ quốc gần như đã kiệt sức. Hạ Kỳ chỉ còn trong tay hơn một ngàn binh có thể cầm cự được. Mà phía Tây Tư, số binh lính rút được vào trong thành cũng chỉ còn gần năm ngàn. Họ đều phải chờ quân chi viện. Ráng chiều đỏ như máu trải xuống chiến trường. Dưới đất, xác người ngổn ngang như chốn tu la địa ngục. Tất cả đều là những cái thây không vẹn toàn.
Tôi ôm ngực nôn khan. Đây là hình ảnh kinh khủng nhất mà tôi từng nhìn thấy. Xác chất như núi, máu chảy thành sông, thật sự đều không phải nói quá. Kỳ ca vỗ lưng cho tôi, truyền cho tôi một ít linh khí để tôi bình tĩnh lại. Tôi nhắm mắt thật chặt, tự niệm mấy câu thanh tịnh pháp. Khi mở mắt ra, hình ảnh trước mắt hằn sâu vào tâm trí tôi. Tôi nghĩ dù 3000 năm nữa trôi qua, tôi cũng không thể quên được. Hạ Kỳ đang đứng đó, bóng dáng cao lớn của chàng ngược sáng, tôi không thể thấy được nét mặt chàng, chỉ thấy chàng chống thanh trường kiếm xuống đất, tóc và tấm áo choàng rách nát tung bay trong gió, đẹp mà thê lương. Có lẽ chàng đang tưởng niệm những binh sĩ đã ngã xuống. Tôi biết, Hạ Kỳ không phải người thích chém giết. Nhưng thời thế ép buộc chàng phải đi qua con đường đầy xương trắng. Lòng chàng hẳn đang rất khó chịu.
Thường Ngôn kiểm quân xong quay lại báo cáo với chàng. Sau đó, hai người cùng về doanh trướng. Đêm hôm đó, Hạ Kỳ quyết định công thành. Đây là một quyết định quá sức táo bạo ở thời điểm này. Họ chỉ còn 1000 tinh binh.
– Hoàng thượng, như vậy quá mạo hiểm. Chúng ta phải đợi quân chi viện. Chỉ sáng mai thôi…
– Nhưng nếu quân chi viện của Tây Tư đến trước thì sao?
Thường Ngôn không cãi nổi chàng. Đúng, nếu quân chi viện của Tây Tư đến trước, họ chắc chắn sẽ thua. Nhưng công thành bây giờ cũng không phải là lựa chọn tốt.
– Thường Hy, muội ngăn ngài ấy lại đi.
– Tại sao? Ta nghĩ đêm nay chính là thời cơ tốt. Không tính đến việc thành này gần Tây Tư hơn, quân chi viện của chúng chắc chắn sẽ đến trước. Lương thực trong thành cũng dồi dào hơn. Chúng ta cạn lương rồi.
– Muội…
Hạ Kỳ nhìn Thường Hy cười. Bọn họ quả nhiên tâm linh tương thông. Chàng không cần nói nàng cũng hiểu suy nghĩ trong lòng chàng.
– Đại ca, huynh mang quân lẻn vào phía Nam thành, đốt kho lương của chúng. Thành này tuy đã được Vương Hổ giăng kết giới, nhưng ta đã nhìn ra được góc phía Nam là nơi yếu nhất. Với pháp lực của huynh, mở ra một lỗ hổng trên kết giới, đủ để một nhóm tinh binh lẻn vào hẳn là không có vấn đề gì.
Thường Hy dặn dò. Hạ Kỳ đón lời nàng.
– Phía bên này, ta sẽ cho quân ra khiêu chiến ở cổng thành, đánh lạc hướng giúp huynh. Chỉ cần thấy khói bốc lên ở phía Nam, chúng ta sẽ lập tức công thành.
Hai người đã nói như vậy rồi, Thường Ngôn cũng không còn gì phản bác nữa. Chàng cũng thấy kế hoạch này khả thi.
– Được! Ta lập tức thông tri toàn quân, chuẩn bị quyết chiến!
Thường Ngôn dẫn theo 20 tinh binh, theo kế hoạch bí mật vòng ra phía Nam thành. Số còn lại theo Hạ Kỳ và Thường Hy đến trước cổng thành gióng trống khua chiêng. Thường Hy dùng pháp thuật đánh thủng tầng kết giới trước cổng, để quân ùa vào. Binh lính Tây Tư trên thành bị đánh úp, nhất thời rơi vào hỗn loạn. Khi quân của Hạ quốc kéo được đến chân thành, đám binh lính Tây Tư mới tạm thời ổn định đội hình, liên tục bắn tên về xuống. Từ phía Nam, khói đen bốc lên dày đặc. Vậy là Thường Ngôn đã thành công rồi. Họ phải phá cửa để trong ứng ngoại hợp với nhóm Thường Ngôn. Nếu không nhanh, nhóm Thường Ngôn khó lòng thoát thân. Hạ Kỳ vung kiếm gạt một loạt mũi tên vừa bắn xuống. Chàng nóng lòng xông vào trong thành. Mà Thường Hy lúc này đang ra sức giữ lỗ thủng tầng kết giới, không để nó đóng lại. Đúng vào lúc ấy, một mũi tên mang uy lực kinh người xé gió lao đến.
Phập!
Mũi tên cắm thẳng vào ngực Hạ Kỳ. Chàng bị kéo theo đà mũi tên, văng khỏi ngựa, nặng nề rơi xuống. Thường Hy thấy vậy, bạo phát pháp lực, một chưởng đánh sập toàn bộ kết giới.
– Hạ Kỳ!
– Ta không sao! Không trúng chỗ hiểm! Đừng làm lòng quân hỗn loạn!
– Mũi tên này có tà thuật!
Thường Hy dùng linh lực thanh tẩy luồng tà khí đang từ mũi tên lan khắp huyết mạch Hạ Kỳ. Nhưng tà thuật của Vương Hổ quả thật không tầm thường, nàng nôn ra một ngụm máu. Bóng dáng hồn thể mờ dần. Hạ Kỳ thấy vậy không cho nàng tiếp tục.
– Nàng giữ sức, chúng ta còn phải công thành cứu Thường Ngôn.
Hạ Kỳ chống kiếm đứng dậy. Chàng vung trường kiếm, dồn hết công lực chém một nhát. Cổng thành bằng gỗ vỡ tan tành. Quân Hạ quốc nhanh chóng ào vào như lũ, thế như chẻ tre. Đại nguyên soái Mộc Dã trọng thương, phần lớn quân đã theo yểm hộ cho Vương Hổ rút khỏi thành.
Thấy bóng Thường Ngôn từ xa chạy lại, Hạ Kỳ người đầy máu quay sang nhìn Thường Hy cười:
– Chúng ta thắng… Hự!
Không biết từ lúc nào, Mộc Dã đã gượng dậy, đứng sau lưng Hạ Kỳ. Thanh trủy thủ trong tay hắn lút sâu vào lưng chàng, một làn khói đen đỏ tỏa ra. Thường Hy dùng hết pháp lực bắn một chưởng về phía Mộc Dã. Cơ thể hắn bay ra tận cổng thành, rơi xuống nát bấy. Hạ Kỳ cũng gục xuống. Trủy thủ này có yểm tà thuật. Mũi tên ban nãy đã làm thể lực của Hạ Kỳ tiêu hao quá nửa. Nhưng chàng vẫn cậy mạnh xông vào thành khiến tà độc lan khắp huyết mạch nhanh hơn, hiện giờ đã ngấm vào tim.
Thường Ngôn huýt sáo. Một con đại ưng từ trên trời phi xuống, sẵn sàng đợi lệnh. Thường Hy dìu Hạ Kỳ lên lưng ưng, lập tức trở về hoàng cung.
Trong tẩm điện của Hạ Kỳ, đám thái y đang hội chẩn. Một lão thái y quỳ xuống thưa:
– Hoàng hậu, quốc sư, bệ hạ đang… rất nguy kịch. Mũi tên kia nhất định phải rút ra. Nhưng bệ hạ đã mất quá nhiều máu, rút tên… e rằng…
Thái y không dám nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu. Hạ Kỳ nằm trên giường, mặt đã không còn chút huyết sắc, hơi thở cũng mong manh như nến trước gió. Thường Hy không nghĩ ngợi, lập tức nói:
– Các ngươi rút tên, ta sẽ dùng thuật pháp họ lục tạng và kinh mạch cho hoàng thượng.
– Hy nhi, không được. Con cũng trọng thương hồn thể và linh lực rồi.
Thường Lã lên tiếng ngăn cản. Chỉ ông mới nhìn ra được thương thế của Thường Hy đã đến mức nào.
– Không đáng ngại. Ta có thể làm được.
Thường Hy vận pháp, bao bọc toàn thân Hạ Kỳ trong một luồng sáng xanh nhạt. Nét mặt nàng càng ngày càng trắng bệch, hình dáng hồn thể càng lúc càng trở nên trong suốt. Đám thái y không dám chậm trễ, chọn ra một người vững tay đến rút tên.
– Hự!
Mũi tên vừa rút ra, cơ thể Hạ Kỳ khẽ cong lên. Sau khi cầm máu băng bó xong xuôi, nàng tiếp tục vận dụng pháp thuật truyền linh lực sang cơ thể chàng, để luồng linh lực lưu chuyển vào huyết mạch, thanh tẩy luồng tà khí kia. Hai canh giờ sau, rốt cuộc, huyết sắc đã trở lại trên khuôn mặt Hạ Kỳ, hô hấp của chàng cũng ổn định hơn. Xác nhận không còn gì đáng ngại, Thường Hy thu linh lực lại. Nàng lại nôn ra một búng máu. Thật ra, đó chính là dấu hiệu linh lực cạn kiệt của nguyên hồn nàng. Thường Lã thấy vậy nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống, sử dụng thuật Thiên Tôn truyền dạy giúp nàng tu bổ nguyên thần.
Nhưng chưa được bao lâu, thái giám bên ngoài lại vào bẩm báo: Thường Mục trúng tên, nguy hiểm đến tính mạng. Thường Hy lại vùng dậy chạy ra bên ngoài đại điện. Thường Mục nằm trên cáng, máu ướt sũng một mảng. Thường Hy không nghĩ nhiều, nàng lại một lần nữa dặn dò thái y rút tên còn bản thân vận pháp bảo hộ tính mạng Thường Mục. Khi nàng truyền cho tiểu đệ luồng linh khí cuối cùng, bản thân nàng cũng ngã xuống, biến thành một dải tàn hồn mỏng như khói. Thường Lã vội lấy bình ngọc treo bên hông hút tàn hồn của nàng vào. Ông dặn dò Thường Ngôn, rồi cưỡi hạc bay về phía Côn Lôn.
* Bằng quân mạc thoại phong hầu sự
Nhất tướng công thành vạn cốt khô
dịch:
Các tướng thôi đừng bàn chuyện phong thưởng lập ấp
Một tướng công chiếm thành có cả vạn người chết phơi thây.