Nếu như không gặp lại, liệu có phải sẽ tốt hơn…
– Dừng…Dừng lại!
Phu xe dừng chân. Hắn quay lại nhìn Di Giai khó hiểu.
– Tiểu thư có gì phân phó ạ? Cô quên gì ở trường sao? Cô cứ ngồi yên, tôi quay xe lại…
Không đợi phu xe nói hết câu, Di Giai đã nhảy xuống khỏi xe. Cô lách qua dòng người, đến trước mặt người đàn ông nọ. Cô đang làm gì thế này? Cô cũng không biết nữa. Hay đúng hơn là cô không muốn tìm hiểu sâu thêm. Cô sợ nếu suy nghĩ bằng lý trí, cô sẽ do dự. Sinh ra là tiểu thư Bách gia, cô chưa từng tự mình làm quen với người đàn ông nào trước, chỉ có bọn họ phải lao tâm khổ tứ tìm cách tiếp cận cô. Mà cô cũng chưa từng để ý đến ai. Trong tất cả những người đàn ông mà cô từng gặp, chỉ có huynh trưởng và Đoàn Cẩn là ưu tú. Nhưng họ đều là người thân của cô.
– Anh là ai?
Di Giai vẫn còn thở dốc vì chạy đến đây. Cô ngước nhìn người đàn ông bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần bướng bỉnh. Người đàn ông vẫn cười. Cô càng đến gần, nụ cười trên môi anh càng sâu thêm.
– Em có thể gọi tôi là Hạ Kỳ.
Người đàn ông ôn tồn nói. Anh ta đưa tay vén lọn tóc mai đang bay tứ tung của Di Giai một cách vô cùng tự nhiên. Như thể anh ta đã làm việc ấy cả ngàn lần. Điều đáng ngạc nhiên hơn là Di Giai không hề bài xích hành động thân mật vượt quá khuôn phép này. Nếu là người đàn ông khác, hẳn anh ta đã phải nằm đo đất vì hành động vô lễ của bản thân. Dù sao Di Giai cũng là truyền nhân của phái Hồng gia quyền. Bách gia cũng sở hữu nhiều võ đường lớn khắp đất nước.
– Hạ… Kỳ?
Cái tên này quen quá. Cô cảm thấy mình đã từng nghe thấy ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra được.
– Hạ tiên sinh, anh đến tìm tôi sao?
Di Giai lần nữa ngước mắt nhìn Hạ Kỳ. Khuôn mặt của cô tiểu thư mới 16 tuổi đầy nét hiếu kì nhưng ánh mắt lại chững chạc, kiên định hơn tuổi. Cô đặt câu hỏi nhưng giọng điệu rõ ràng là khẳng định anh đến tìm cô. Hạ Kỳ bật cười.
– Tiểu thư Di Giai, em có thể cho phép tôi mời em dùng trà chiều không?
Di Giai chớp chớp mắt, đôi gò má trắng như sứ dần nhuộm màu hồng. Cô ngại ngùng gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô nhận lời mời của một người đàn ông xa lạ.
Động Đình Nhân Hương là tiệm trà nổi tiếng nhất Nam Kinh. Đúng như tên gọi, loại trà đắt và quý nhất ở đây chính là Động Đình Bích Loa Xuân[1], là loại trà năm xưa chỉ vua chúa mới được thưởng thức, còn ngày nay, kẻ có tiền cũng khó mua được. Hạ Kỳ vừa đến đã gọi loại này khiến ông chủ cúi mình càng sâu, trực tiếp dẫn đường đến căn phòng trên tầng cao nhất. Căn phòng này bốn phía đều là cửa sổ thông thoáng, một bên là khu sầm uất nhất Nam Kinh, phía đối diện nhìn ra bờ sông. Góc phòng có kê một tấm bình phong tứ quân tử thêu tay trang nhã, phía sau bình phong có một cầm ca gảy đàn mua vui cho khách thưởng trà. Trà nô thành thạo pha trà, đôi bàn tay trắng khéo léo làm một loạt động tác như nước chảy mây trôi, chẳng mấy chốc, hai chén trà đã được dâng lên. Hạ Kỳ nâng chén trà, hít một hơi nhẹ, khẽ cau mày nhưng vẫn nhấp môi. Di Giai cũng uống thử một hớp trà. Loại trà này tuy quý hiếm thật nhưng nhà họ Bách cũng không phải chưa từng được dùng qua. Trong thư phòng của Bách lão gia luôn trữ một ít. Di Giai tự thấy hương trà thơm, đậm vị trà mà vẫn thanh mát, màu nước xanh tươi, có thể nhìn ra được là trà mới hái xuân năm nay. Không hiểu vì lý do gì mà Hạ Kỳ lại cau mày như vậy. Anh luôn khó tính kén chọn vậy ư?
Di Giai vẫn giữ đúng phong thái của một tiểu thư thế gia. Từng bước chân đi, từng cái nhấc tay của cô đều rất đúng mực trước người đàn ông lần đầu gặp gỡ. Nhưng Hạ Kỳ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng cô. Anh chậm rãi nói:
– Thu hoạch hơi muộn.
– Dạ?
Di Giai nghiêng đầu khó hiểu vì câu nói không đầu không cuối của anh. Đến khi hiểu được, cô lại hơi chột dạ. Anh đang nói vị trà chưa được trọn vẹn vì lá trà thu hoạch muộn sao? Anh có thuật đọc tâm, biết được cô đang nghĩ gì đấy à? Đáng sợ quá. Di Giai khẽ chun mũi. Thật ra cô chẳng thấy sợ chút nào. Thứ nhất là bởi Nam Kinh chắc chắn là địa bàn của Bách gia. Thứ hai, cô khá tự tin vào khả năng
của mình, đánh sập trà quán này rồi chạy về chắc không thành vấn đề. Còn thứ ba, cô không thấy người đàn ông này tỏa ra sự uy hiếp nào cả, trái lại, ánh mắt anh tràn đầy… nhu tình? Nghĩ đến đây, cô lại thấy mặt mình nong nóng. Hạ Kỳ nãy giờ vẫn nhìn cô. Anh không bỏ sót một diễn biến nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế mà bướng bỉnh kia cả. Kiếp này, cô sinh ra là hòn ngọc quý trong tay một
gia tộc hiển hách, lại không bị bất kì thế lực nào uy hiếp, nên mặc dù vẫn tài năng và cứng cỏi nhưng mọi suy nghĩ đều viết hết lên mặt. Vậy cũng tốt, rất tốt.
– Hạ tiên sinh, anh…
– Gọi tôi là Hạ Kỳ.
Di Giai cảm thấy không ổn lắm. Cô và anh mới gặp lần đầu, cũng đâu thể thân thiết quá mức mà gọi thẳng tên như vậy được.
– Hạ tiên sinh, như vậy không hay lắm…
– Không sao. Tôi cũng sẽ gọi em là Di Giai.
Di Giai cứng họng. Lần đầu tiên cô gặp người nói lời vô lễ bỡn cợt con gái nhà lành một cách vô cùng lịch thiệp đứng đắn như vậy. Hơn nữa, thái độ của anh như thể đó là chuyện đương nhiên phải thế. Mà thái độ này, lời nói này không hề khiến cô ghét bỏ. Ngược lại, cô cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, gần gũi lạ thường. Sau một phút sững người, Di Giai cũng buông bỏ phong thái tiểu thư. Cô nở nụ cười, khuôn mặt ửng đỏ rộ lên như đóa hồng mai đang độ mãn khai.
– Hạ Kỳ. Được, vậy, Hạ Kỳ, anh từ đâu đến? Làm công việc gì? Tại sao lại muốn tìm tôi?
Thấy cô đã hạ lớp giáp phòng vệ, trở về đúng nghĩa một tiểu thư 16 tuổi hiếu kì, Hạ Kỳ cũng thoải mái cười.
– Tôi đến từ phương Bắc, là một… thương nhân. Tôi đi tìm… ý trung nhân.
[1] Vùng núi Động Đình được biết đến là nơi có khí hậu ôn hòa được thiên nhiên ưu đãi nên rất thích hợp cho cây trà phát triển. Phía đông núi Động Đình có đỉnh Bích La trên những vách núi cao dựng đứng xuất hiện nhiều cây trà mọc hoang dã. Người dân trong làng bèn hái thử về uống thì thấy nước trà có vị ngọt thuần khiết mùi thơm và màu nước rất xanh. Vì vậy mọi người ngày càng yêu thích loại trà này nên cứ đến khi tiết trời vào xuân người dân lại lên núi hái trà để để uống dần.
Vào một lần khi mọi người lên núi hái trà thì cây trà tốt xum xuê khiến chi những chiếc giỏ tre mang theo cũng không đựng đủ vậy là người dân bèn gắn thêm vào ngực áo. Những lá trà được ấp vào ngực gặp hơi nóng từ cơ thể phát ra hương thơm đặc biệt. Từ đó mọi người không dùng giỏ tre đựng trà nữa mà thường dắt vào trong áo ngực để ủ hương cho trà và đặt tên cho loại trà này là Nhân hương hay Hách Sát Nhân hương.
Khi Hoàng đế Khang Hy du ngoạn tại Thái Hồ được dâng lên loại trà này ông cảm thấy hương vị vô cùng đặc biệt. Vì cái tên Nhân hương không phù hợp và không được tao nhã nên đã đổi tên thành Bích Loa Xuân và trà Bích Loa Xuân bắt đầu được gọi từ đây. (sưu tầm)