Sau đại điển sắc phong song hậu, Thường Hy vẫn không quay trở lại hoàng cung. Nàng ở trong căn nhà trúc phía sau dãy núi Nhạn. Hạ Húc quay trở về Côn Lôn, tiếp tục theo Thiên Tôn tu luyện. Còn Hạ Kỳ được sự cho phép của Thường Hy nên cũng dành nhiều thời gian cùng nàng ở căn nhà trúc. Chàng chạy đi chạy lại giữa hoàng cung và dãy núi Nhạn, thật sự rất vất vả. Nhưng với chàng, sự vất vả này chẳng thấm vào đâu so với việc để Thường Hy biến mất khỏi tầm mắt một lần nữa. Vì vậy, chàng cam tâm tình nguyện.
Hai năm sau, chiến sự bắt đầu bước vào giai đoạn căng thẳng. Hạ Kỳ cũng phải ra trận nhiều hơn. Mùa xuân năm đó, khoái mã từ biên cương phi như bay về báo tin, Hạ đế bị trọng thương, lòng dân bất an khôn cùng.
Sáng hôm ấy, Thường Hy đang ngồi ở bàn đá phía sau căn nhà thì Thường Nghi tìm đến. Tất nhiên ngay từ khi nàng ta bước chân vào rừng trúc thì nàng đã biết rồi. Nếu không có sự cho phép của nàng, đời nào nàng ta vào được tận đây. Biết sự có mặt của Thường Nghi nhưng Thường Hy vẫn coi như không thấy. Nàng nhấp một ngụm trà, cảm thấy hương trà thanh, vị ngọt mát, uống vào rất dễ chịu. Đây là trà pha từ nước suối ở Côn Lôn mà Hạ Húc đem về, rất có lợi cho hồn phách nàng. “Tiểu tử này thật có lòng.” Nàng nghĩ đến hài tử, trong lòng liền vui vẻ.
Thường Nghi đứng mãi không thấy Thường Hy có ý mời khách, bèn lên tiếng trước.
– Hy nhi, muội dạo này vẫn khỏe chứ?
Lúc này, Thường Hy mới ngước lên nhìn nàng ta, không nhanh không chậm trả lời.
– Người chết rồi, còn nói chuyện khỏe hay không khỏe được sao?
Thường Nghi không ngờ nàng lại không chút nể mặt như vậy. Nàng ta lúng túng cười rồi tiến lên định ngồi xuống. Hai con rắn lục từ sau lưng Thường Hy uốn lượn bò tới, nhe răng nanh và cái lưỡi đỏ như máu khè khè, rất không thiện ý.
– Á!
Thường Nghi sợ hãi thối lui hai bước. Nhưng nàng ta rất nhanh lấy lại được vẻ bình tĩnh.
– Nếu muội bận rộn thì để tỷ nói luôn vậy. Mục đích tỷ đến đây là muốn rước muội hồi cung. Hoàng thượng… hoàng thượng bị thương ở chân, không tiện đến đây thăm muội. Tỷ biết muội giận tỷ tranh giành với muội. Có lỗi lầm gì muội cứ đổ hết lên đầu tỷ là được. Đừng giận hoàng thượng nữa. Ngài ấy… ngài ấy rất thương nhớ muội.
Thường Hy nghe nàng ta nói xong thì im lặng hồi lâu. Nàng ta nói hươu nói vượn gì cũng được, nàng vốn không còn muốn chấp nhặt những chuyện như thế này nữa rồi. Đến khi mặt trời đã lên đến ngọn trúc, nàng mới thong thả đứng dậy, nói:
– Được, ta sẽ hồi cung. Nhưng đó là do sắp có đại sự cần ta phải ở bên cạnh hắn. Đừng nghĩ bản thân các người quan trọng như vậy.
Nói rồi, nàng rảo bước về phía căn nhà trúc.
Ba năm sau đó, Hạ Kỳ một mặt diệt dần những kẻ Tân đế cài cắm trong triều đình, một mặt xông pha chiến trường. Thường Hy vẫn luôn sát cánh bên chàng, bảo hộ chàng thoát khỏi biết bao cạm bẫy.
Đầu mùa hạ, một đạo chiếu chỉ ban xuống liệt kê một loạt tội danh của Tô thừa tướng, trong đó, tội tư thông với địch là nặng nhất, lập tức tịch biên tống giam, đợi đến mùa thu sẽ hành hình. Tô phi Tô Nguyệt Thiền lúc này đã tỉnh táo trở lại. Suốt quãng thời gian qua nàng ta bị bỏ mặc trong cung. Tuy không chết đói nhưng cũng không ai coi nàng ta ra gì. So với thời còn là tiểu thư phủ thừa tướng thì đúng là còn không bằng hạ nhân mạt đẳng. Nàng ta cũng rất biết thân biết phận, chỉ dám đi lại ở trong cung của mình, tuyệt nhiên không dám gây ra chuyện gì đáng chú ý. Nàng ta tin rằng chỉ cần nàng ta còn sống, sẽ có ngày được cha nàng ta cứu ra. Nhưng thứ nàng ta chờ được lại là đạo chiếu chỉ kia. Tuy Hạ Kỳ cũng nói sẽ không đụng đến nàng ta, nhưng cha nàng ta chết đi rồi, nàng ta cũng không còn hi vọng thoát khỏi hoàng cung. Như vậy đối với nàng ta còn thống khổ hơn cái chết. Tô Nguyệt Thiền cân nhắc mấy ngày, cuối cùng quyết định đến gặp Thường Nghi cầu tình. Nếu cầu tình còn không được, nàng ta buộc phải đem bí mật kia ra uy hiếp vị hoàng hậu này.
Tối hôm đó, Tô Nguyệt Thiền nhân lúc cung nhân không để ý bèn lẻn ra ngoài. Nàng ta đến Tây cung, được cung nữ dẫn vào bên trong. Thường Nghi đồng ý gặp nàng ta vì cho rằng nàng ta không có gì uy hiếp được mình. Hơn nữa, hậu cung này hoàn toàn nằm trong tay hoàng hậu nàng, bao nhiêu năm rồi hoàng thượng chưa một lần hỏi đến. Nhưng nàng ta đã nhầm. Ngay từ khi Tô Nguyệt Thiền bước chân vào Tây cung đã có người báo tin cho Hạ Kỳ. Chàng không quan tâm Thường Nghi, cũng không quan tâm Tô Nguyệt Thiền, nhưng nếu hai người này gặp nhau thì chàng cũng phải lưu tâm một chút.
– Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu. Hoàng hậu nương nương cát tường.
– Đứng lên đi.
Thường Nghi nhìn bộ dạng của Tô Nguyệt Thiền, thật chẳng muốn tiếp chuyện chút nào.
– Có gì mau nói. Bổn cung mệt, muốn nghỉ ngơi.
Tô Nguyệt Thiền cũng không vòng vo, lập tức quỳ xuống.
– Hoàng hậu nương nương, nể tình thần thiếp từng vì hoàng hậu… mưu sự một phen, xin nương nương cầu tình cùng hoàng thượng mở lòng tha cho phụ thân của thần thiếp một lần.
– Tô phi, đừng nói bừa. Ta với ngươi mưu sự gì chứ. Tô thừa tướng phạm tội phản quốc. Mà phụ thân ta – Thường quốc sư – lại là công thần. Ta không nợ ngươi điều gì cả.
– Thường Nghi, ngươi đừng quên, ta vẫn nắm trong tay bí mật của ngươi. Nếu để hoàng thượng biết được, ngài ấy sẽ không tha cho ngươi đâu.
Thường Nghi nghe vậy thì hơi chột dạ. Nhưng nàng ta nghĩ cho dù nàng khiến Tô Nguyệt Thiền phải chết ngay đêm nay thì Hạ Kỳ cũng sẽ chẳng nhíu mày lấy một cái. Ả tiện nhân này làm gì có tư cách uy hiếp nàng ở chốn hậu cung này. Nghĩ vậy, Thường Nghi lại cười.
– Tô phi nói gì thế? Bổn cung không hiểu.
Tô Nguyệt Thiền thấy nàng ta vẫn giả hồ đồ, muốn chối bỏ sạch quan hệ thì không nhịn nổi. Nàng ta đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Thường Nghi mà quát.
– Thường Nghi! Ngươi đừng quên chính ngươi đã đem khế ước bán thân của cả nhà nha hoàn thiếp thân của Thường Hy cho ta. Nếu không, làm sao ta có thể uy hiếp ả, để ả hãm hại bán đứng chủ nhân của mình. Không thế thì làm sao mà Thường Hy thân bại danh liệt, oan oan ức ức mà phải cắn răng chịu phạt trượng đến tan thân nát thịt như thế chứ. Ngươi tàn ác hơn ta nhiều. Ngươi là một con rắn độc, hại chính muội muội của mình. Ngươi…
Tô Nguyệt Thiền còn chưa nói hết thì “Rầm” một cái, cánh cửa gỗ bị đạp bay vào trong. Hạ Kỳ cùng Thường Hy từng bước tiến vào. Nhìn thấy hai người, Tô Nguyệt Thiền sợ nhũn chân, nàng ta lập tức quỳ xuống, lung tung mà dập đầu liên tục.
– Hoàng thượng, hoàng thượng. Cầu hoàng thượng tha cho phụ thân một mạng. Cầu ngài…
Hạ Kỳ co chân đá cho nàng ta ngã ngửa ra sau. Chàng nhìn chòng chọc vào Thường Nghi. Ánh nhìn của chàng khiến Thường Nghi sợ hãi, từ trên ghế cũng bò xuống đất, run rẩy nói:
– Hoàng thượng, Tô phi nàng ấy điên rồi. Ngài vạn lần đừng nghe lời hồ ngôn loạn ngữ của nàng ấy. Nàng ấy chỉ vì quá lo cho phụ thân mà…
– Câm miệng! Những việc Tô Nguyệt Thiền làm ta đều đã tra ra, chỉ riêng việc này… Hóa ra, ngươi mới là kẻ đứng sau.
– Hoàng thượng, thiếp…
– Đừng nói gì nữa! Ngươi chuẩn bị nhận chỉ phế hậu đi! Người đâu! Ban rượu độc cho Tô phi!
Dứt lời, chàng quay người rời đi. Mà Thường Hy từ đầu tới cuối không hề nói câu nào. Nàng chỉ lãnh đạm nhìn hai kẻ đang quỳ bên dưới rồi cũng rời đi.
Sau này, vì nể mặt Thường Lã mà Hạ Kỳ cũng không phế bỏ tước vị hoàng hậu của Thường Nghi. Nhưng từ đó về sau, không một ai nhắc đến nàng ta nữa. Sử sách cũng chỉ ghi lại Đế hậu là nữ nhi của Thường quốc sư, không rõ tên tuổi.