Tôi tự lẩm bẩm:
– Tỷ ta còn hận cái gì chứ? Thường Hy chỉ có tiếng mà không có miếng. Bao nhiêu “thịt” chẳng phải tỷ ta đều được hưởng hết hay sao?
Kỳ ca nheo mắt nhìn tôi:
– Nàng lại dám nói linh tinh gì vậy?
Tôi càng nghĩ càng bực bội trong lòng. Không phải sao? Sau đại hôn thì đương nhiên phải động phòng. Mà việc thị tẩm của hoàng đế còn có cả nội quan ghi chép ngày giờ rõ ràng. Giờ chàng còn dám chối!
– Chàng dám nói là chàng chưa động đến tỷ ấy ư? Chí ít hai người cũng phải trải qua một đêm động phòng.
– Ta thực sự chưa hề gần gũi một ai khác ngoài nàng! Sao không một kiếp nào nàng chịu tin ta vậy?
– Em không tin!
– Được! Vậy ta đưa nàng về chứng kiến đêm động phòng ấy!
– Cái gì? Em không…
Không cần sự đồng ý của tôi, Kỳ ca lập tức kéo tôi bước vào một không gian khác. Đây là một căn phòng hỉ, khắp nơi đều trang hoàng lụa đỏ và chữ hỉ. Một tân nương đoan trang ngồi trên giường, đầu vẫn đội khăn lụa. Chỉ một lát sau, thái giám đứng ngoài cửa đã hô:
– Cung nghênh hoàng thượng!
Cửa gỗ mở ra, một thân ảnh cao lớn trong bộ hỉ phục đỏ đến cay mắt bước vào. Theo sau chàng là một vị nữ quan và hai hàng cung nữ mang theo rượu giao bôi, táo đỏ, lạc… đều là những món nhẹ mang nghĩa con đàn cháu đống. Hạ Kỳ phất tay bảo người lui nhưng vị nữ quan cùng các cung nữ đồng loạt quỳ xuống thưa:
– Hoàng Thượng, đại hôn là ngày trọng đại của toàn thiên hạ. Lễ nghi không thể thiếu.
Hạ Kỳ đã gần mất hết kiên nhẫn. Lẽ ra chàng còn không định bước chân tới cung này. Cung nữ dâng lên một cây gậy phỉ thúy, chàng cầm lên, hất tấm khăn che mặt trên đầu Thường Nghi rơi xuống đất rồi ném lại cây gậy vào khay.
– Còn gì nữa không?
– Mời hoàng thượng và hoàng hậu uống rượu giao bôi.
– Cái này thì khỏi. Các ngươi lui ra ngoài hết cho trẫm. Trẫm có việc cần nói với hoàng hậu.
Vị nữ quan kia là người cứng nhắc, bà ta dập đầu thật mạnh, nói to:
– Hoàng thượng, như vậy không hợp với quy củ.
Hạ Kỳ rút thanh trường kiếm bên người kề vào cổ bà ta, nói bằng giọng lạnh lẽo:
– Ở đây trẫm mới là quy củ! Cút!
Nữ quan cùng đám cung nữ sợ hãi nhanh chóng lui hết xuống, còn không quên đóng cửa. Hạ Kỳ quay lại nhìn Thường Nghi. Nàng ta bắt gặp ánh mắt chàng, cúi đầu tỏ vẻ e thẹn.
– Hoàng thượng, hay là…
Hạ Kỳ ngắt lời:
– Hôm nay, trẫm đã tổ chức đại hôn với nàng, thì nàng sẽ mang danh hoàng hậu sống trong cung này cả đời. Phượng ấn trẫm cũng sẽ giao cho nàng, để nàng cai quản hậu cung. Nhưng chắc hẳn nàng cũng rõ, trong lòng trẫm chỉ có một mình Thường Hy. Ngoài nàng ấy ra, trẫm sẽ không lâm hạnh bất kì một nữ tử nào khác. Đó là lời hứa của trẫm với nàng ấy. Tuy nhiên, để giữ thể diện cho nàng, đêm nay trẫm sẽ ngủ lại đây, nhưng sẽ không đồng sàng với nàng. Chỉ duy nhất đêm nay. Sau này, trẫm sẽ không đến Tây cung nữa. Trẫm cũng sẽ chọn một đứa trẻ xuất sắc trong gia tộc để làm nghĩa tử của nàng. Nàng có thể cảm thấy trẫm qua tuyệt tình. Nhưng hãy nhớ, chính nàng đã lựa chọn vào cung trở thành hoàng hậu. Trẫm không hề ép buộc nàng.
Thường Nghi oán hận đến mức toàn thân run lên. Ban ngày mẫu tử Thường Hy sỉ nhục nàng ta còn chưa đủ hay sao? Tại sao… tại sao Hạ Kỳ cũng phải nói với nàng ta những lời này ngay đêm động phòng? Nàng ta ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là người cả đời nàng ta đã thầm thương trộm nhớ. Thuở thiếu thời, biết chàng thích một điệu múa, nàng ta đã mất mấy tháng trời để học điệu múa ấy, học đến khi sư phụ nói ngay cả tiên nữ cũng không thể múa đẹp hơn nàng ta. Biết chàng muốn rèn một thanh kiếm, nàng ta đã đích thân đến thành Nam cầu lão Phó đúc cho, nhưng lúc gửi đến cung của chàng thì thậm chí chàng còn không nhìn lấy một lần, cho quản gia cất vào kho luôn. Nàng ta không cam tâm.
– Tại sao? Hoàng thượng, tại sao ngài lại đối xử với thiếp như vậy? Tại sao?
– Bởi vì ngươi không phải là nàng ấy. Trên đời chỉ có một Thường Hy mà thôi.
Hạ Kỳ không muốn nhiều lời nữa, chàng quay lưng định bước ra bên ngoài thì Thường Nghi đã tóm chặt lấy cổ tay chàng.
– Hoàng thượng, thiếp có điểm nào thua kém muội ấy chứ? Là thiếp thua ở chỗ không phải “họa thủy” hay sao?
– Câm miệng! Ngươi không xứng được so sánh với nàng ấy! Trẫm đã định giữ cho ngươi và phủ quốc sư chút mặt mũi, nhưng chính ngươi đã không cần.
Hạ Kỳ hất tay Thường Nghi ra, chàng vung kiếm rạch một đường trên tay mình, để máu nhỏ xuống tấm khăn trắng muốt trải trên giường. Sau đó, chàng lạnh lùng bước ra khỏi tẩm cung.
– Hãy nhớ thân phận mình! Đừng làm trẫm và cha ngươi thất vọng! Nếu không, ngay cả cái danh hoàng hậu ngươi cũng không giữ nổi đâu!
Thường Nghi ngã sõng soài trên đất. Nàng ta gào khóc nức nở.
– Thường Hy à Thường Hy, sao ngươi chết rồi mà vẫn không để yên cho ta? Tại sao vẫn tranh giành chàng với ta? A a a a
Tôi cười khẩy. Ta thèm mà tranh với cô. Là ta chết rồi các người vẫn không để yên cho ta mới đúng. Tôi ghét nhất là loại người lúc nào cũng nghĩ mình là nạn nhân. Tôi còn đang muốn chửi thầm 1000 câu nữa thì Kỳ ca xoay người tôi lại, ép tôi nhìn vào mắt chàng.
– Thế nào? Ta chứng minh được sự trong sạch của bản thân rồi chứ?
– Trong sạch? Chàng tam thê tứ thiếp còn dám nói bản thân trong sạch? Không động phòng đêm này thì chẳng phải còn bao nhiêu đêm khác à?
– Nhưng ta không hề đụng vào một sợi tóc của họ. Thậm chí quanh ta còn không có cung nữ theo hầu. Toàn bộ là thái giám…
– Hứ!
Thật ra tôi vẫn rất khó chịu trong lòng. Tôi cảm thấy tôi-Thường Hy đã quá thiệt thòi. Hi sinh nhiều như vậy đổi lại được cái gì cơ chứ? Dù chàng vẫn luôn nói trong lòng chàng chỉ có mình tôi, nhưng tôi không thể tha thứ được. Vì tôi đã sống ngần ấy năm ở thế giới hiện đại, tam quan của tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong suy nghĩ của tôi, chung thủy nghĩa là một vợ một chồng. Thường Hy chỉ có mình Hạ Kỳ là trượng phu thì Hạ Kỳ cũng chỉ được phép có mình nàng ấy là thê tử. Đó mới là một mối quan hệ bình đẳng. Nhưng ở thời đại này, cho dù họ thờ Thần mẫu, thì tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng đã ăn sâu. Thường Hy mong muốn một đời một kiếp một đôi, ấy mới là chuyện đáng chê cười. Đến tận bây giờ, Hạ Kỳ vẫn cho rằng chàng ấy nợ tôi-Thường Hy rất nhiều, chỉ duy chuyện chàng đã rước người khác vào cửa là chàng chẳng thấy sao cả. Đúng hơn là đối với chàng, chuyện ấy chẳng đáng để tâm.