Ba ngày sau.
Từ sáng sớm, khắp kinh thành Hạ đô đèn hoa rực rỡ. Dân chúng sớm đã tụ tập bên dưới tế đài, ai nấy đều ra sức chen chân vào gần hơn. Việc sắc phong đồng thời nhị vị hoàng hậu đã trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất Hạ đô thời gian này. Một thanh niên trẻ tuổi quay sang bên cạnh, hỏi:
– Không phải đại hôn lần trước chỉ có một vị tiểu thư phủ quốc sư được rước vào hoàng cung thôi ư? Sao hôm nay lại sắc phong tận hai vị?
Một ông già vuốt vuốt chòm râu bạc, ra vẻ hiểu biết, nói:
– Phủ quốc sư vốn có nhị vị tiểu thư. Một vị là thanh mai trúc mã với hoàng thượng, nhưng không may sớm qua đời. Từ lúc còn là thái tử, hoàng thượng đã quyết định để vị trí thái tử phi cho một mình nàng ấy. Nay… có lẽ là sắc phong cho cả nàng ấy nữa.
Đám đàn bà con gái bên cạnh sụt sùi lấy khăn tay chấm nước mắt.
– Hoàng thượng đúng là người thâm tình.
Thấy đám đàn bà con gái phản ứng như vậy, thanh niên nọ không khỏi há hốc miệng. Không đến mức như vậy chứ?
– Còn không phải sao? Chuyện tình của hoàng thượng và vị kia sớm đã được thuyết thư tiên sinh kể thành chuyện sinh ly tử biệt, vì nước quên tình. Mụ già nhà ta ngày nào cũng phải đến trà quán nghe kể. Nghe cả ngàn lần không chán, về còn khóc sưng cả mắt.
Một hán tử dáng người cục mịch cũng xen vào.
– Nhưng một mặt sắc phong cho người đã chết, mặt khác lại cưới tỷ muội của người ta…
Hắn chưa nói hết câu đã tự động im miệng, hắn vẫn quý cái mạng này lắm. Nhưng ánh mắt sắc như dao của đám đàn bà bên cạnh đã đủ để lăng trì hắn rồi. Đúng là loại đàn ông thô lỗ, không hiểu thế nào là ái tình. Ông già râu dài ban nãy lại lên tiếng:
– Vậy là ngươi không biết đó. Sắc phong cho nàng ấy là do di chiếu của tiên đế.
– Ài, vậy cũng không phải do hoàng thượng thâm tình…
Hán tử nọ quý mạng nhưng vẫn không ngăn nổi cái miệng lèm bèm thêm một câu. Cũng may cho hắn, đám người bên dưới tế đài đều ồn ào như chợ vỡ, không ai thèm để ý đến lời hắn. Một hồi kèn vừa to vừa dài vang lên báo hiệu giờ lành đã điểm, đại lễ sắc phong chính thức bắt đầu. Đám đông dân chúng cũng thôi bàn tán, yên lặng dõi mắt lên tế đài.
Trên đài, chính giữa là long ỷ có cửu long uy mãnh uốn lượn. Hai bên đặt thêm hai chiếc phượng ỷ chạm khắc chim phượng lộng lẫy. Phía bên phải tế đài có một bục cao, đó là nơi Vu Mẫu đứng chủ trì đại điển. Thường quốc sư đứng đối diện Vu Mẫu, cách nơi bá quan văn võ đứng một đoạn.
Tiếng kèn kết thúc. Đại thái giám Lý An bước ra giữa tế đàn tuyên đọc hai chiếu chỉ. Một là di chiếu của tiên đế, sắc phong Thường Hy làm Kính Tâm Thánh Liệt Hoàng Hậu. Một là chiếu chỉ của đương kim hoàng thượng, sắc phong Thường Nghi làm Hiếu Minh Hoàng Hậu. Sau đó, Vu Mẫu chủ trì các thánh nữ của Vu Điện múa một điệu cầu lời chúc phúc của thần linh.
Tôi nhìn đám nghi lễ rườm rà, uể oải chọn bừa một cái ghế rồi ngồi xuống. Không biết bao giờ mới làm lễ xong nữa. Lúc tôi vừa mới gục đầu xuống thì điệu múa của Vu Điện cũng vừa lúc kết thúc. Lại một hồi kèn vừa to vừa dài nữa. Toàn bộ dân chúng cùng bá quan văn võ nhất loạt quỳ xuống. Thường Nghi mặc lễ phục tiêu chuẩn của hoàng hậu vịn tay hai cung nữ từ từ tiến lên tế đài. Nhìn bộ trang phục quá sức hoa lệ kia, tôi chợt nghĩ may cho nàng ta hôm nay trời không nắng. Nghĩ vậy, tôi bất giác ngước lên nhìn. Bầu trời xám xịt màu chì, nặng nề như có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Phía bên kia, Thường Nghi đã đến trước mặt Hạ Kỳ. Nàng ta làm lễ dập đầu rồi đứng dậy, e thẹn chờ được chàng đội mũ miện cửu phượng lên đầu. Nhưng Hạ Kỳ chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn mãi về phía chân trời. Đến tận bây giờ chàng vẫn chưa cảm nhận được sự có mặt của nàng, cũng không thấy hương hồng mai quen thuộc kia. Hai cung nữ bê mũ miện dâng lên, chàng lại chỉ phất tay. Mọi người trên đài nhất thời rơi vào bối rối. Thấy sắc mặt Thường Lã cùng Thường Nghi không được tốt lắm, Vu Mẫu bèn tiến lại nhận mũ rồi đội lên đầu Thường Nghi. Nàng ta lại quỳ xuống tạ ân điển của hoàng thượng rồi ngồi xuống phượng ỷ bên trái long ỷ.
Sắc phong cho Thường Nghi như vậy là đã xong xuôi, nhưng thiên tượng vẫn không có gì khác lạ. Thường Lã cau mày nhìn trời. Quẻ của ông không có gì sai sót. Hơn nữa, chính Thiên Tôn cũng dặn dò rằng thần linh sẽ ban phước lành, công nhận vị trí Đế hậu của người mang mệnh phượng cách.
Một khắc sau, bầu trời vẫn âm u nặng nề như trước. Bên dưới, đám quan lại cùng dân chúng cũng bắt đầu xôn xao. Hạ Kỳ nhận ra sự thất thố của mình nãy giờ, chàng phất tay ra lệnh tiếp tục cử hành đại điển sắc phong cho Thường Hy. Lễ quan bước lên vài bước, bắt đầu đọc một hồi tiểu sử đẹp đẽ về Thường Hy. Những lời trong này đương nhiên đã được lược qua vài chuyện, nhấn mạnh vài chi tiết, cốt để ca ngợi sự hi sinh cao cả của nàng. Lễ quan đọc xong, hai cung nữ cũng dâng mũ miện cửu phượng lên. Hạ Kỳ cúi xuống đỡ mũ, lòng nặng trĩu. Tại sao nàng vẫn chưa trở về? Đúng lúc ấy, một trận cuồng phong nổi lên. Gió từ bốn phương tám hướng thổi về tế đàn đem theo những cánh hồng mai rực rỡ, hương thơm thanh mát bao trùm cả Hạ đô. Lúc này, Hạ Kỳ mới nở nụ cười.
– Thường Hy, nàng về rồi sao? Rốt cuộc, nàng cũng chịu tha thứ cho ta.
Cơn gió cuốn những cánh hồng mai lại, dần dần tụ thành một hình dáng nữ tử. Khoảnh khắc Hạ Kỳ đặt mũ miện lên đầu nữ tử hoa ấy, mây đen tản ra, một áng mây ngũ sắc chiếu thẳng một luồng sáng lên người nàng, khiến toàn thân nàng tỏa ra vầng hào quang lấp lánh. Hàng ngàn vạn loài chim từ đâu bay đến, phủ phục dưới chân nàng. Bách điểu triều phục! Tất cả dân chúng và bá quan nhìn thấy cảnh này, trừ Hạ Kỳ, nhất loạt quỳ xuống hô:
– Hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế! Thiên thiên tuế!
Hạ Kỳ không còn gì hài lòng hơn. Chàng nói lớn:
– Thường Hy, nàng chính là hoàng hậu thiên định của trẫm!
Lúc này, bỗng có một giọng nói trong trẻo, theo làn gió mát, văng vẳng xung quanh tế đài và đại điện:
– Nực cười! Thiên tuế cái gì chứ! Lừa mình dối người đến thế là cùng! Chúc phúc thiên tuế để dành cho vị hoàng hậu không có mệnh phượng cách kia của các ngươi mà thôi! Từ lâu rồi, ta không có cái phúc ấy!
Thường Lã thấy cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần. Rốt cuộc, quẻ bói không sai. Tiểu thư phủ quốc sư chính là người mang mệnh phượng cách, được thần linh chứng nhận. Thiên Tôn cũng không sai, quả nhiên là điềm lành chiếu xuống, quan khách từ các nước chư hầu cũng đã chứng kiến, hẳn sẽ không còn ai dám dị nghị. Nhưng, ông sai rồi. Thường Lã lắc lắc đầu, cảm thấy cho dù là thiên định, nhưng không ai có thể dám chắc Thường Hy sẽ không trở thành một yêu cơ thứ hai. Nhất là… Hạ Kỳ lại say mê nàng đến như vậy.
Vẻ mặt của Thường Nghi mới thật đặc sắc. Gương mặt tô điểm kĩ càng của nàng ta sớm đã trắng bệch. Nhìn từ xa cũng thấy nàng ta đang nghiến răng trèo trẹo. Chiếc khăn lụa trong tay nàng ta cũng bị vò rách đến nơi rồi.