Chàng làm mọi việc để tìm được ta
Nhưng mọi việc chàng làm… đều tổn thương ta
Một tháng sau, khắp Hạ đô giăng lụa đỏ, kèn trống tưng bừng. Đã lâu lắm rồi họ chưa được chứng kiến một ngày vui trọng đại. Đoàn người khiêng lễ vật đầu này đã vào đến phủ Quốc sư mà đầu kia còn chưa ra khỏi cổng hoàng cung. Trái với cảnh hân hoan háo hức bên ngoài, người trong phủ Quốc sư chìm vào một bầu không khí gượng gạo đến căng thẳng. Thường phu nhân đóng cửa không gặp ai từ ngày Hạ đế tuyên bố đại hôn. Ngay cả người sắp gả đi là Thường Nghi bà cũng từ chối không muốn gặp. Bà không cho phép hạ nhân trang hoàng bên trong phủ, cũng không được phép để bà nghe thấy bất cứ tiếng kèn trống nào.
Thường Nghi mặc hỷ phục đỏ chói. Nàng soi mình trong chiếc gương đồng, ngắm gương mặt xinh đẹp được trang điểm cẩn thận, mỉm cười hài lòng. Đây là ngày mà nàng ta mong đợi cả thanh xuân, là ngày nàng được gả cho người trong lòng, không gì có thể ngăn được nàng hạnh phúc. Nàng trùm chiếc khăn lụa đỏ, vịn tay nha hoàn ra cửa.
Thường Ngôn, Thường Mục đứng sẵn cạnh kiệu, thấy Thường Nghi ra thì mỗi người mang một vẻ mặt khó nói thành lời. Thường Ngôn trước nay luôn lý trí. Chàng đối với sự việc này không vui không buồn, chỉ cảm thấy nếu có thể phong song hậu thì Thường Hy hẳn cũng sẽ toại nguyện. Nhưng Thường Mục thì khác, trên mặt cậu là vẻ chán ghét không buồn giấu giếm. Khi Thường Nghi đi lướt qua, cậu gằn giọng nói với nàng ta bằng một thanh âm chỉ hai người nghe được.
– Cướp được muội phu, đại tỷ đã mãn nguyện chưa?
Thường Nghi tái mặt. Nhưng nàng ta nhanh chóng chui vào kiệu. Nàng ta tự nhủ Thường Hy đã chết, không thể tính là nàng ta cướp Hạ Kỳ được. Hơn nữa, đây là đại hôn do chính Hạ Kỳ tuyên, nàng ta vốn chẳng biết gì. Cuộc sống trong một tháng này của Thường Nghi thực sự giống như trong mơ. Nàng ta không thể tin nổi Hạ Kỳ lại có quyết định như vậy. Điều đó chứng tỏ nàng ta thực sự có mệnh phượng cách. Suy nghĩ này khiến nàng ta vui vẻ trở lại.
Những sự việc này tôi đều không được chứng kiến, chỉ được nghe kể. Bởi vì Kỳ ca đưa tôi thẳng vào từ đường hoàng thất. Hôm đó, cửa từ đường mở rộng, bên ngoài có đầy đủ triều thần, bên trong, ngay bên trái ban linh vị là bốn chiếc ghế đặt ngay ngắn nhưng lại trống hai chiếc. Một chiếc là của Thái hậu, một chiếc Thường Lã đang ngồi. Nhìn khung cảnh này, một dự cảm không tốt cuộn lên trong lòng tôi. Tôi sợ hãi nhìn sang Kỳ ca đang đứng bên cạnh. Chàng lập tức ôm chặt lấy tôi, nói:
– Hy nhi, có ta ở đây, đừng sợ. Đều là chuyện đã qua rồi.
Giọng nói trầm ấm của chàng ngay sát bên tai tôi nhưng không thể làm tôi bình tĩnh lại. Tôi nghe thấy giọng mình run run:
– Chàng… chàng lại làm gì… có lỗi với em phải không?
Kỳ ca không trả lời. Nhưng sự áy náy trong đôi mắt chàng đã cho tôi câu trả lời. Chàng ôm mặt tôi, phủ lên môi tôi một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước, rồi xoay vai tôi lại, bắt tôi phải đối diện với những gì đang diễn ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy dáng người cao lớn trong bộ trang phục của tân lang quen thuộc xuất hiện, cơ thể tôi run lên. Tôi quay lại nhìn Kỳ ca bằng ánh mắt đầy thất vọng và giận dữ rồi vùng khỏi vòng tay chàng. Tại sao? Tại sao lại lừa dối tôi thêm một lần nữa? Chàng đã nói chỉ có mình tôi là thê tử, tại sao chàng hết lần này đến lần khác rước người khác vào cửa? Có phải vì chàng là hoàng đế, chàng đã quên mất lời thề năm xưa? Có phải sau này, hậu cung của chàng cũng sẽ có ba ngàn giai lệ? Tại sao? Chỉ trong tích tắc, tôi cảm thấy mình đã mất đi lý trí. Đôi mắt tôi biến thành màu đỏ như máu, linh hồn tôi bay lên, như bị hút vào một vùng thời không khác. Lúc này, linh hồn của tôi và Thường Hy đã hòa vào làm một, tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Phía bên kia, Kỳ ca cố với theo nhưng không được. Chàng đã bị định thân. Tôi không biết tại sao, cũng không quan tâm nữa. Trong lòng tôi lúc này tràn ngập phẫn uất. Kỳ ca gào lên:
– Hy nhi! Hàn Mai! Nàng quay lại cho ta!
Tôi không buồn nhìn chàng, quay người bay vào giữa từ đường, nơi có hai kẻ đang tổ chức đại hôn. Lúc này, Hạ Kỳ và Thường Nghi đang quỳ trên hai chiếc bồ đoàn đỏ. Tôi-Thường Hy hiện thân. Vẫn là dáng vẻ như tàn hồn của Thường Hy: mái tóc dài đen nhánh dài chấm gót, bộ váy trắng nay đã chuyển sang màu đỏ vì máu không ngừng chảy từ vết thương khắp cơ thể. Ngay cả chiếc trâm bạch ngọc cũng vẫn đang cắm một nửa trong trái tim. Và cả hai hàng huyết lệ quen thuộc mỗi khi đứng trước kẻ đã hại mình. Phút chốc, sát khí trong từ đường trở nên đặc quánh. Tôi chậm chạp đi quanh hai người kia. Từng vết chân máu hiện ra rõ mồn một theo từng bước chân tôi. Bá quan văn võ bắt đầu nhận ra điều kì lạ, xôn xao bàn tán. Hạ Kỳ nhìn thấy vết chân quen thuộc, chàng hốt hoảng bật dậy, đưa mắt tìm kiếm làn sương quen thuộc. Nhưng thứ tôi-Thường Hy cho phép chàng nhìn thấy chỉ là những vết chân này thôi. Đây là bàn chân nhỏ nhắn mà chàng từng nâng niu, xoa bóp sau mỗi lần Thường Hy trở về từ nhiệm vụ. Đây là bàn chân đeo chiếc lục lạc của Thánh nữ mà chàng tôn thờ. Nhưng giờ đây, bàn chân ấy ngập trong máu. Mùi tanh của máu cũng lan khắp từ đường. Thường Lã cố kìm giọng, nói:
– Hy nhi! Không được tùy tiện! Đây là từ đường hoàng thất, con không được làm càn!
Vu Mẫu vốn là người chủ trì hôn lễ, cũng muốn dùng thuật pháp trấn an hồn phách tôi-Thường Hy nhưng vô ích. Tôi-Thường Hy cất tiếng cười lanh lảnh, phá tan tầng thuật pháp Vu Mẫu và quốc sư vừa tạo. Nghe thấy tiếng cười này, mọi người trong ngoài từ đường đều sợ xanh mặt. Tô thừa tướng lấy hết can đảm, hét:
– Yêu nữ! Ngươi mê hoặc Hoàng Thượng, nay lại còn muốn phá hủy tôn nghiêm của hoàng thất ư?