Cho dù chỉ còn một phần hồn phách
Ta vẫn muốn ở bên chàng…
Tôi không hiểu được những nước cờ chính trị ẩn giấu bên trong, chỉ biết rằng quân côn là thứ rất đáng sợ. Nó là một cây gậy dài chừng 1 mét rưỡi, đường kính khoảng 5 phân, hình trụ, bên ngoài còn bọc vỏ đồng, có hoa văn, hai đầu thiết kế những mấu tròn. Người bình thường căn bản là không chịu nổi quá 20 côn. Tôi sợ hãi túm lấy tay Kỳ ca, nước mắt giàn giụa nói:
– Nè… chàng định làm gì? Tại sao lại chịu phạt 100 côn? Chàng muốn họ giết chàng à?
Kỳ ca vỗ nhẹ lên lưng tôi, cố gắng an ủi:
– Nàng bình tĩnh lại đã. Tất cả là chuyện quá khứ rồi. Ta không sao… Nhưng nàng… Tiếp theo dù nàng có nhìn thấy gì cũng phải thật bình tĩnh. Mạnh mẽ lên, Hy nhi của ta.
Tôi ngơ ngác trước lời chàng nói. Chuyện sắp tới còn kinh khủng hơn việc Hạ Kỳ phải chịu 100 quân côn ư?
– Thần tuân chỉ!
Một võ quan bước lên, chắp tay cúi đầu, nói. Người này chính là Tạ Nghiêm, phó tướng phụ trách cánh quân phía Đông Nam. Lần này hắn hồi kinh cũng là để báo cáo việc của Hạ Kỳ. Giọng nói sang sảng của hắn chứng tỏ hắn cũng có nội công thâm hậu. Điều này càng khiến cho tôi thấp thỏm sợ hãi. Nhưng trái với tôi, Hạ Kỳ lại bình thản như không. Chàng cũng khẽ cúi người nói “Nhi thần tuân chỉ!” rồi lui về sau ba bước, quay người bước ra sân. Tàn hồn của Thường Hy đứng sau chàng, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng chàng. Người đàn ông mà nàng yêu thương sâu đậm ngược sáng bước về phía trước, toàn thân chàng như được một vầng hào quang bao bọc, sừng sững, uy nghi mà cô độc. Mái tóc đen dài búi cao và tấm áo choàng đỏ bị gió thổi tung, lộ ra thanh trường kiếm chàng vẫn luôn đem theo bên người. Hai chữ Kỳ – Hy ánh vàng khảm trên vỏ kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tôi thấy hai chữ ấy mới quay lại nhìn Thường Hy. Oán khí của nàng đang tăng vọt! Đôi mắt nàng dần chuyển sang màu đỏ như lưu ly. Tôi sợ hãi ôm miệng. Dường như Thường Lã và Thường Ngôn đều không nhận ra sự dị thường ấy. Bọn họ đều đang dõi mắt theo Hạ Kỳ.
Khi Hạ Kỳ bước ra khỏi cửa, ngoài sân thiên điện bỗng nổi một trận cuồng phong. Từng đám lá vàng bị cuốn lên không trung, cái lạnh tê tái như kim châm vào da thịt dù trời không một gợn mây và mặt trời vẫn tỏa nắng chói chang. Đội cấm vệ đã chuẩn bị xong giá hành hình. Tạ Nghiêm chắp tay, cúi đầu nói với Hạ Kỳ:
– Thái Tử điện hạ, bản tướng đắc tội. Mời!
Lời nói không có chỗ nào sơ hở nhưng trên gương mặt hắn là nụ cười khó giấu. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ đắc ý và hưng phấn.
Hạ Kỳ không để ý đến hắn. Chàng đứng trước giá hành hình hình chữ thập, lần lượt cởi bỏ y phục. Tôi nghĩ chàng chỉ cởi áo choàng và áo giáp, nhưng đến khi tay chàng chạm đến thắt lưng thì tôi không nhịn nổi, suýt chút nữa đã lao về phía ấy.
– Này! Chàng làm gì vậy? Sao lại phải cởi bỏ cả thắt lưng? Nè, dừng lại! Mau dừng lại cho ta!
Kỳ ca đứng bên cạnh vội kéo tôi lại. Chàng giam tôi trong lồng ngực, liên tục vỗ về tôi, nhắc tôi phải bình tĩnh. Chàng nhẹ giọng giải thích:
– Theo luật pháp thời kì này, phạm quân quy là tội rất nặng. Không chỉ chịu quân côn mà kẻ chịu phạt còn phải lõa thể nhận phạt. Đây không chỉ là hình phạt về thể xác, mà nó còn mang tính sỉ nhục công khai. Vậy nên, đám Tô thừa tướng mới ra sức như vậy. Chúng cho rằng sỉ nhục ta thì sẽ hạ thấp được uy tín của ta trong quân, để người chúng cài cắm thừa cơ nắm quyền. Hừ, mong muốn nhỏ nhoi đó sao ta không thể thành toàn cho chúng chứ!
Kỳ ca hừ mũi cười lạnh. Rõ ràng chàng chẳng để tâm đến chuyện này. Tôi thì khác. Tôi rất để tâm. Sao đám người này có thể nghĩ ra kiểu hình phạt biến thái đến mức này cơ chứ. So về độ man rợ có khi cũng chẳng kém Tân đế là bao.
Hạ Kỳ đã cởi hết bộ quần áo bên ngoài. Trên người chàng chỉ còn lại bộ trung y màu trắng đơn bạc. Ánh mắt chàng thoáng qua một tia bối rối, nhưng chàng vẫn cởi áo xuống để lộ lồng ngực trần săn chắc đầy những vết sẹo lớn nhỏ. Thấy chàng dừng lại, Tạ Nghiêm lên tiếng nhắc nhở:
– Thái Tử điện hạ, theo quân quy, ngài phải cởi bỏ hết toàn bộ y phục, bao gồm cả… tiết khố.
Mắt hắn nheo lại, toát lên vẻ dâm tà. Hạ Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo. Mặt chàng đanh lại, đường gân bên thái dương gồ lên. Chàng đã nhịn nhục nhưng kẻ này… Thấy chàng chuẩn bị cởi nốt chiếc quần dài, Thường Ngôn không nhịn nổi nữa. Chàng xông tới ngăn Hạ Kỳ, đồng thời cảnh cáo Tạ Nghiêm.
– Tạ Nghiêm, người quá đáng rồi đó. Đây là Thái Tử điện hạ!
Lúc này, bên trong thiên điện truyền ra tiếng thái giám lanh lảnh:
– Hoàng Thượng có chỉ, cho phép Thái Tử giữ tiết khố chịu hình.
Nghe được lời này, trong mắt Tạ Nghiêm thoảng qua một tia tiếc nuối. Nhưng hắn rất nhanh đã thu lại, nhìn Hạ Kỳ rồi nhếch mép cười. Hạ Kỳ cởi nốt chiếc quần trung y. Chàng tiến đến giá hành hình để cấm vệ quân trói chặt tay chân.
– Bắt đầu hành hình!
Khẩu lệnh vừa hô lên, Tạ Nghiêm liếm môi, đôi mắt hắn ánh lên vẻ hưng phấn. Côn đầu tiên đánh xuống, Hạ Kỳ khẽ cong người, đôi quyền siết chặt. Tạ Nghiêm không chỉ biến thái, hắn còn là kẻ thuộc vây cánh của Tô thừa tướng. Nếu làm cho Hạ Kỳ mất mạng hoặc trở thành phế nhân, hắn nghiễm nhiên trở thành chủ soái. Đây là lời hứa của Tô thừa tướng với hắn. Mà chính bản thân hắn cũng thấy đây là cơ hội trời ban cho hắn, vì chính Hạ Kỳ đề nghị chịu 100 quân côn. Nếu chàng xảy ra chuyện gì cũng không ai có thể trách hắn. Hắn chỉ theo lệnh mà làm thôi. Chẳng mấy chốc, cơ thể cường tráng của Hạ Kỳ đã nhuốm đầy máu tươi. Tạ Nghiêm càng đánh càng say máu, hắn ra sức nhắm vào những chỗ hiểm yếu trên cơ thể chàng.
Tôi vùng vẫy trong vòng tay Kỳ ca, gào lên:
– Đám người tàn bạo, man rợ. Các người thì khác gì Tân đế? Nơi này có ai không giống hắn? Cởi đồ rồi mới tra tấn là cái trò quái gì vậy? Ưm ưm…
– Cấm nàng nói tục!
Kỳ ca nghiêm mặt nhìn tôi. Nhưng tôi chẳng có cơ hội phản bác vì chàng đã cho tôi được trải nghiệm cấm ngôn lần đầu tiên. “Cái q.u.ầ.n q.u.è gì vậy?!” Trong đầu tôi vẫn không ngừng la hét chửi rủa.
Bỗng, một cơn cuồng phong từ đâu kéo đến, giật tung tất cả cửa của thiên điện, kéo đổ giá quân côn. Tất cả người có mặt ở đó đều nhìn rõ, một đám sương trắng bao phủ lấy cơ thể Hạ Kỳ. Mà Hạ Kỳ cũng đồng thời nghe được tiếng nức nở từ sau lưng truyền đến. Chàng thậm chí còn cảm nhận được từng giọt nước mắt rơi xuống lưng mình.
– Hy nhi. Hy nhi. Là nàng phải không? Hy nhi, đừng sợ. Ta sẽ không sao!
Tạ Nghiêm hơi sững lại vì dị tượng nhưng hắn đã quyết tâm đánh đứt kinh mạch của Hạ Kỳ. Đây là cơ hội khó khăn lắm có được, hắn không thể bỏ qua. Vì vậy, hắn nghiến răng giơ côn lên lần nữa. Nhưng côn vừa chạm đến làn sương trắng kia thì lập tức gãy làm đôi như thể vừa đánh vào đá tảng. Cánh tay Tạ Nghiêm tê rần. Hắn không cam tâm, nhặt một cây côn khác lên tiếp tục điên cuồng đánh xuống. Một cây, hai cây… đến cây côn thứ sáu cũng gãy nát, mặt Tạ Nghiêm đã trắng bệch. Trong lúc hắn còn đang hoang mang, Thường Hy đã bay lên đạp cho hắn bay thẳng vào thiên điện. Thân hình đồ sộ của Tạ Nghiêm rơi uỳnh một cái ngay trước mặt Tô thừa tướng. Nàng tiếp tục xông vào đấm đá, khiến hắn như bị thiên quân vạn mã giày xéo. Vừa đánh, nàng vừa gào lớn, giọng vang khắp thiên điện.
– Dám đánh phu quân ta? Dám mơ tưởng trò bệnh hoạn với phu quân của ta? Ngươi chán sống rồi!
Ngay cả Tô thừa tướng đứng cạnh đó cũng chịu vạ lây, bị nàng cho ăn không ít khổ. Chợt nàng dừng tay, như nhớ ra điều gì, nàng rút kiếm của tên hộ vệ gần đó. “Xoẹt!” Hai bàn tay đẫm máu của Tạ Nghiêm rơi xuống. Hắn điên cuồng gào thét nhưng không một ai dám xông tới cứu. Thường Hy không có ý định dừng tay, nàng chém một kiếm nữa, Tạ Nghiêm cảm thấy một cơn đau khủng khiếp truyền đến từ hạ bộ. Nàng, vậy mà nàng lại ngang nhiên thiến hắn ngay giữa thiên điện. Một màn tra tấn kinh hoàng này người khác không thấy được nhưng cha con Thường Lã lại thấy rất rõ. Toàn thân Thường Hy lẩn quất khói đen, đôi đồng tử đỏ rực như máu. Tàn hồn của nàng đã bị oán khí xâm chiếm. Nếu không giúp nàng bình tĩnh lại, e rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ hóa quỷ. Đến lúc đó, cả điện này đừng ai hòng thoát. Thường Lã vội quỳ xuống, hướng Hạ đế mà tâu:
– Hoàng Thượng! Xin dừng hình, mời Thái Tử hồi đại điện… gặp cố nhân.
Hạ đế tuy chỉ nhìn thấy Tạ Nghiêm một thân chật vật, máu me bắn đầy thiên điện, nhưng nghe lời này thì cũng đã hiểu ra. Ngài vội hạ chỉ truyền Hạ Kỳ vào điện. Không lâu sau, Hạ Kỳ y phục chỉnh tề, được Thường Ngôn dìu vào. Làn khói đen quanh Thường Hy cũng đã rút đi, đôi mắt nàng cũng trở về trong sáng như trước. Đứa bé trong tay nàng cũng sạch sẽ, kháu khỉnh, trông vô cùng đáng yêu. Sắc mặt Thường Hy bình lặng như nước, không còn vẻ ngây ngô như trước đó nữa. Điều này khiến Thường Ngôn ngẩn người. Một suy nghĩ thoáng qua nhưng chàng không dám chắc, chỉ khẽ nói:
– Hy nhi, muội… muội có điều gì muốn nói với Thái Tử không? Ca sẽ truyền lời giúp muội.
Thường Hy nhìn người đàn ông trước mặt. Đây là đại ca nàng, người luôn cưng chiều nàng như trứng mỏng. Thời niên thiếu, cho dù là Hạ Kỳ chọc tức nàng, đại ca cũng sẽ không tha cho chàng. Giờ huynh ấy đã là Thường thị lang tuổi trẻ tài cao, dung mạo anh tuấn tiêu sái, là mỹ nam tử hàng đầu Hạ đô, biết bao cô nương ao ước được nâng khăn sửa túi cho. Chỉ có Thường Hy mới biết, huynh ấy cũng thay đổi rồi. Lòng ôm đại nghiệp, có ai còn giữ vững sơ tâm? Đối diện người đại ca này, nàng chỉ cười:
– Ca, huynh có khỏe không? Nương và tiểu đệ thế nào rồi? Ca mau tìm tẩu tử về thay ta chăm sóc nương cùng tiểu đệ đi. Đây là Húc nhi, cháu trai của huynh đó.
Thường Ngôn nhìn đứa bé kháu khỉnh trong tay, nó cũng có một vết bớt ở đuôi mắt giống Thường Hy, nhưng là vết bớt hình ngôi sao. Giọng chàng run run:
– Huynh khỏe. Hy nhi, sao muội không về thăm nhà? Nương và tiểu đệ… cả nhà đều thương nhớ muội.
Thường Hy vẫn cười, nàng nói:
– Muội sẽ thăm nương và tiểu đệ. Còn phủ quốc sư… nơi đó muội không muốn bước vào.
Thường Ngôn không dám nói gì thêm. Chàng biết lý do tại sao Thường Hy không muốn nhắc đến phủ quốc sư. Trong lòng chàng cũng áy náy khôn nguôi. Hạ Kỳ không nghe được lời Thường Hy nói, chàng nóng lòng siết chặt tay Thường Ngôn, hỏi:
– Hy nhi… nàng ấy nói gì vậy?
Thường Ngôn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Thường Hy lạnh lùng liếc nhìn Hạ Kỳ.
– Thật vô vị!
Dứt lời, nàng hóa thành cơn gió bay đi mất. Hạ Kỳ rất nhanh nhận ra sự biến mất của nàng. Chàng chật vật lê tấm thân đầy thương tích đuổi theo cơn gió kia nhưng không kịp. Nàng một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt chàng. Đau đớn trong tim còn hơn gấp ngàn lần vết thương trên thân xác. Hai giọt lệ từ khóe mắt Hạ Kỳ lặng lẽ rơi xuống gò má.
Tôi lén liếc nhìn Kỳ ca. Người đàn ông này chịu gần trăm quân côn vẫn cắn răng không rên một tiếng, vậy mà lại rơi nước mắt vì ái tình. Thật kì lạ! Hỏi thế gian tình ái là chi? Bỗng dưng tôi lại đỡ ghét chàng hơn một chút.