Nghe tin Thường Lã lập linh vị cho Thường Hy, Hạ Kỳ lập tức xông vào phủ quốc sư. Chàng muốn rước linh vị của nàng về từ đường hoàng thất. Chàng quỳ trước mặt Thường Lã và Thường phu nhân, cúi đầu lạy một cái, nói:
– Nhạc phụ, nhạc mẫu. Cô và Thường Hy đã bái đường, đây là một lạy Cô thay nàng cảm tạ công ơn dưỡng dục của hai người. Nàng đã là người của Hạ gia. Mong nhị vị cho Cô được rước linh vị của nàng về thờ trong hoàng thất từ đường.
Thường Mục nóng nảy xông tới túm cổ áo Hạ Kỳ, vung nắm đấm đấm thẳng vào mặt chàng.
– Khốn kiếp! Ngươi đã cưới người khác vào phủ, phản bội tỷ tỷ, còn mặt dày đến đây xin rước tỷ ta về? Lúc người liên hôn với Trần quốc, ngươi có nghĩ đến tỷ ta hay không? Tỷ ta chẳng phải vì bị người phản bội nên mới…
Thường Ngôn vội kéo đệ đệ ra. Dù sao Hạ Kỳ cũng là Thái tử, bọn họ có uất ức cũng không thể mạo phạm. Đây là tội khi quân. Hơn nữa, hôn sự đó…
– Mục nhi! Người ép tỷ con đến bước này là Thường Lã. Đừng trách oan cho người ngoài.
Thường phu nhân lên tiếng. Giọng bà khách khí nhưng đanh thép. Lời này có ý rằng bà không coi Hạ Kỳ là con rể.
Hạ Kỳ vẫn quỳ ở đó. Thường Nghi quỳ gối xuống cạnh chàng, nhẹ giọng nói mấy câu an ủi. Thường Mục thấy thế liền cười lạnh. So với Thường Nghi, Thường Mục thân thiết với Thường Hy hơn. Có lẽ vì hai tỷ đệ tính cách khá giống nhau, mạnh mẽ, cá tính, cương trực, đều là những nét được thừa hưởng từ Thường phu nhân. Còn Thường Nghi và Thường Ngôn lại giống Thường Lã, tính tình trầm ổn, chững chạc, lý trí, đồng thời trong đầu lại quá nhiều toan tính. Thường Mục biết Thường Nghi cũng thích Hạ Kỳ từ lâu, nhưng đại tỷ vẫn luôn giữ lễ nên hắn cũng không có ý kiến gì. Không ngờ hôm nay biết tin Thường Hy đã mất lại tranh thủ đến cạnh Hạ Kỳ, thật khiến người ta khinh thường.
Tôi nhìn thấy cảnh ấy cũng chẳng rõ trong lòng mình ra sao. Tỷ thương Thường Hy là thật. Tỷ thích Hạ Kỳ cũng là thật. Tôi không muốn nghĩ xấu về Thường Nghi nhưng nàng ấy rõ ràng đang quá phận.
Đúng lúc này, tàn hồn của Thường Hy dần hiện thân sau lưng Hạ Kỳ. Cả nhà họ Thường như hít phải một luồng khí lạnh.
– Hy nhi!
– Tỷ tỷ!
Thường Ngôn và Thường Mục xông về phía nàng. Họ muốn xác nhận xem mảnh tàn hồn kia có thực sự là Thường Hy. Thường Lã cũng trông thấy nàng, nhưng ông chỉ đứng yên tại chỗ. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt ông. Ông yếu ớt mấp máy môi, không nói được thành lời:
– Thường Hy! Hy nhi! Nữ nhi của ta…
Thường phu nhân đứng bật dậy. Trong căn phòng này, chỉ có bà và Hạ Kỳ không nhìn thấy được tàn hồn của Thường Hy. Bà chạy về phía Thường Ngôn Thường Mục, khóc:
– Thường Hy, Thường Hy đâu? Nữ nhi của ta đâu? Con ở đâu? Sao nương không thấy được con?
Hạ Kỳ cũng ngẩng đầu. Chàng nghi hoặc quay lại nhìn sau lưng. Chàng không thấy gì cả. Nhưng chàng lại dường như cảm nhận được sự có mặt của Thường Hy.
– Thường Hy? Thật là nàng ư? Tại sao không cho ta được thấy nàng? Nàng oán trách ta sao? Thường Hy?
Thường Nghi cũng thấy nàng. Là con của Thường Lã, Thường Nghi cũng tu luyện thuật pháp. Nhưng nàng ta chỉ sửng sốt một chút khi thấy tử trạng của Thường Hy, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, tiếp tục trấn an Hạ Kỳ.
– Thái tử, ngài đừng như vậy. Thường Hy sẽ không trách ngài đâu.
Hạ Kỳ nào có để lời nàng ta lọt vào tai. Chàng đứng dậy, siết hai vai Thường Ngôn, ánh mắt vằn sắc máu, điên cuồng hỏi:
– Thường Ngôn, Thường Hy ở đâu? Nàng đang ở đâu? Nàng sao rồi? Trả lời ta!
Thường Ngôn nhíu mày. Chàng là huynh trưởng của Thường Hy, thuở thiếu thời cũng thân thiết với Hạ Kỳ, chàng thật sự không nhẫn tâm chia cắt bọn họ. Nhưng là con trưởng của Thường gia, chàng có trách nhiệm cùng cha gánh vác, chàng chỉ làm theo lý trí của mình.
– Muội ấy… ở ngay sau lưng ngài. Cùng với… cùng với đứa trẻ, là một bé trai.
Hạ Kỳ chầm chậm quay người. Chàng sợ nhìn thấy tàn hồn của nàng, vì điều đó chứng thực nàng đã mất. Chàng cũng sợ không được nhìn thấy nàng. Nếu vậy, hẳn là nàng đã oán hận chàng, nàng muốn trừng phạt chàng, để đời này chàng không bao giờ được thấy nàng nữa. Sau lưng Hạ Kỳ chỉ là một khoảng không. Chàng đưa tay lên trước mặt, vừa đúng chạm được vào má Thường Hy. Có lẽ chàng đã làm động tác này cả ngàn lần rồi nên biết rõ nếu nàng ở trước mặt thì đưa tay lên đến đây chàng sẽ vuốt ve được khuôn mặt nàng.
– Hy nhi, nàng trở về bên ta rồi sao? Ta đến phủ quốc sư đón nàng và con về cung. Hài tử của chúng ta. Phải rồi, nàng nói muốn đặt tên con là Húc nếu đó là nhi tử. Hạ Húc. Nó là nhi tử của ta và nàng. Về với ta nhé, Hy nhi.
Tàn hồn của Thường Hy đứng trước mặt Hạ Kỳ, ngây ngốc nghiêng đầu. Khuôn mặt nàng bê bết máu, nhưng ánh mắt trong veo như một đứa trẻ. Từ đôi mắt ấy chảy ra hai dòng huyết lệ. Nàng bỗng mở miệng nói:
– Ta không muốn ở đây. Không muốn ở đây.
Thường Lã nghe được lời này, trong lòng trào lên một nỗi chua xót cùng áy náy. Ông bước đến từ đường, vái lạy trước linh vị của các bậc tổ tông, rồi ôm linh vị của Thường Hy giao vào tay Hạ Kỳ.
– Ngài… mang nàng về đi.
Hạ Kỳ rước linh vị của Thường Hy vào cung, đặt trong từ đường hoàng thất, tại vị trí Thái tử phi của chàng. Tô Nguyệt Thiền biết được điều này lập tức chạy đến từ đường chất vấn.
– Thái tử điện hạ! Ta mới là người được ngài đón về bằng kiệu tám người khiêng. Ngài đạt được mục đích kết giao với Trần quốc rồi định trở mặt sao? Ta nói cho ngài biết, ta sẽ không để ngài và nàng ta ở bên nhau. Đến chết cũng không!
Hạ Kỳ không muốn nhiều lời, bèn cho người giam lỏng nàng ta trong cung, cử một đội cấm vệ ngày đêm canh giữ không để nàng ta truyền tin ra ngoài, cũng không để tin tức bên ngoài truyền được đến tai nàng ta. Chàng biết rõ dã tâm của Tô thừa tướng và Ngô Viễn. Họ muốn lợi dụng chàng và Hạ quốc để lật đổ Tân đế, sau đó sẽ đến lượt chàng. Nếu chàng ngoan ngoãn làm một vị vua bù nhìn, có thể họ sẽ để chàng yên ổn vài năm. Nhưng nếu không, ngay sau cuộc đại chiến với Tây Tư, chàng sẽ lại phải đối mặt với nội chiến. Tô Nguyệt Thiền cũng chỉ là con cờ họ cài vào để giám sát chàng. Đáng tiếc, âm mưu này chẳng qua được mắt Hạ Kỳ. Họ cho rằng chàng vẫn là một thanh niên chơi bời sốc nổi hay sao? Hạ Kỳ thở ra một hơi dài. Con đường trước mắt chàng nhuốm máu tươi và những âm mưu bẩn thỉu. Vậy mà bên cạnh chàng lại chẳng còn tri kỷ.
– Hy nhi. Hy nhi. Khi trận chiến này kết thúc, huynh sẽ đi tìm muội. Dù lên trời hay xuống địa ngục, dù mất cả ngàn vạn năm, ta vẫn sẽ đi tìm muội. Chỉ cần tìm được muội, ta sẽ dùng tất cả những gì ta có để bù đắp cho muội và nhi tử. Máu thịt này của muội, hồn phách này là của muội. Dù muội muốn đày ta xuống đáy địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh, ta cũng không dám chối từ. Chỉ cần tìm được muội… Hy nhi.
Tôi quay sang nhìn Kỳ ca, hỏi một điều đã giấu trong lòng từ lâu.
– Huynh quyết định tu thần từ lúc này sao?
– Không phải là quyết định, mà là quyết tâm.
Kỳ ca khẽ cười. Nụ cười của chàng nhẹ như thể tu thần là việc của kẻ khác, ngàn năm gian nan trong ấy chẳng xá gì. Bỗng nhiên tôi thấy người đàn ông này… sao mà đáng ghét thế nhỉ. Người ta đang thương xót cho chàng đấy, biết không? Cười cái gì mà cười? Đồ vô tri.
Hạ Kỳ trồng trong cung của chàng một vườn hồng mai. Tự tay chàng vun trồng từng gốc. Dưới gốc hồng mai to đẹp nhất, chàng dựng một nấm mồ mũ áo. Trong nấm mồ ấy, chàng chôn tất cả những vật mà chàng tìm được trong căn nhà trúc đằng sau dãy núi Nhạn. Những ngày được nghỉ ngơi, chàng đều ở trong vườn hồng mai, dựa lưng vào bia mộ uống rượu, độc thoại với tấm bia. Mùa đông, khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống Hạ đô, Hạ Kỳ cưỡi ngựa phi như bay từ chiến trường về cung. Ngày hôm ấy, hồng mai nở rộ. Hạ Kỳ ngồi cạnh bia mộ, lấy huyền cầm ra gảy.
– Hy nhi, muội còn nhớ không? Hồi nhỏ, ta thường gảy đàn dưới gốc hồng mai cho muội múa. Lúc ấy, muội như một nàng tiên nhỏ giáng trần.
“Hy nhi. Cảnh đẹp thế này, ta đàn, muội múa nhé.”
“Kỳ ca! Huynh xấu thật. Cố tình gảy nhanh như vậy làm khó muội phải không? Không chơi với huynh nữa!”
Tiếng cười đùa của đôi thiếu niên vẫn còn như văng vẳng bên tai. Vậy mà họ đã âm dương cách biệt. Khúc nhạc Hạ Kỳ gảy đúng là khúc mà chàng đã từng đàn cho Thường Hy múa. Rõ ràng là một khúc nhạc tươi vui tưng bừng, vậy mà sau bao lâu nghe lại, lại thành ra một khúc bi ai. Cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, cuốn những cánh hồng mai rơi xuống nền tuyết trắng. Một bông hoa rơi xuống mu bàn tay Hạ Kỳ. Chàng dừng gảy đàn, thẫn thờ cầm đóa hồng mai.