Ngay trong ngày hôm đó, Thường Hy bị dẫn vào đại điện của Vu Điện. Vóc dáng nàng nhỏ bé, cho dù mang thai đã hơn năm tháng nhưng chỉ nhìn qua cũng không thấy bụng. Thần sắc nàng đã nhợt nhạt đi nhiều, nhưng dáng vẻ kiên cường hiên ngang kia thì trước nay vẫn vậy. Ba mươi trượng đánh xuống, nàng cắn môi đến bật máu, không rên một tiếng. Nàng dùng hết tu vi của bản thân để bảo vệ bào thai trong bụng. Còn bản thân nàng… Lần này, cho dù Kỳ ca không ngừng độ khí, mỗi trượng đánh xuống gần như lấy mạng tôi một lần. Tôi cố giữ cho bản thân mình không ngất đi. Đến cuối cùng, tôi không còn cảm giác gì nữa, nửa nằm nửa ngồi trong lòng Kỳ ca, dựa vào sự bướng bỉnh của mình mà giữ tỉnh táo. Tôi muốn đồng tâm cùng nàng trong thời khắc này. Hay nói đúng hơn, tôi muốn nhớ lại nỗi oán hận này, đời đời kiếp kiếp không quên. Thường Hy vẫn liều mạng ôm bụng. Máu trên lưng nàng ướt đẫm y phục, không còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Nội tâm nàng không ngừng gào thét “Hài nhi của ta, con phải cố lên. Chúng ta không được chịu thua bọn họ. Cố lên con! Đừng sợ hãi! Nương sẽ bảo vệ con!” Vu Mẫu không nhẫn tâm nhìn nữa, bà nhắm mắt quay người về phía tượng Mẫu thần. Bà đã làm hết sức để giữ lại một thân tu vi của nàng trước khi hành hình. Nếu không, mẫu tử nàng chắc chắn không còn đường sống. Đây cũng là điều cuối cùng bà có thể làm được cho Thường Hy.
Hành hình kết thúc, hai vu sư lực lưỡng nửa đỡ nửa lôi Thường Hy đến thiên lao của Vu Điện. Tại đây, họ tước hết tu vi của nàng, đóng lên ngực nàng một ấn lạc phiến rồi treo hai tay nàng lên xích sắt. Không còn sự chống đỡ của linh lực, Thường Hy kiệt sức ngất đi. Hai ngày sau, nàng tỉnh lại. Ánh trăng sáng chênh chếch chiếu qua những song sắt trên trần thiên lao, hắt lên người nàng. Nàng đờ đẫn ngước nhìn. Bên ngoài đó là tự do mà nàng luôn khao khát. Nàng nhớ những đêm nằm trên mái căn nhà trúc, uống gió tắm ánh trăng. Nàng nhớ tiếng suối róc rách, tiếng côn trùng kêu ri ri những đêm hè. Nàng nhớ hồng mai trong tuyết trắng mùa đông. Nàng nhớ… Hạ Kỳ. “Hạ Kỳ. Hạ Kỳ. Chàng đang ở đâu? Chàng thực sự đồng ý để họ làm thế này với ta ư? Ta không tin họ. Ta muốn đi tìm chàng. Muốn chàng trực tiếp nói với ta. Hạ Kỳ. Chàng đang ở đâu?”
Trái tim tôi, trái tim Thường Hy như bị hàng ngàn mũi kim đâm. Nàng cố bắt bản thân phải tin chàng. Nhưng tôi cảm nhận được, niềm tin của nàng đã lung lay rồi. Rốt cuộc, nàng vẫn chỉ là một cô nương 17-18 tuổi. Cho dù mạnh mẽ đến đâu đi nữa, trái tim nàng vẫn là nơi mềm yếu nhất. Trải qua một trận thập tử nhất sinh, thử hỏi ai có thể mãi cứng rắn như lúc ban đầu? Huống hồ, nàng vốn là chim sợ cành cong, đã từng bị người thân phản bội một lần, niềm tin của nàng sớm đã đầy vết nứt. Quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi giống như trộm được không đủ để vá đắp lại hết những tổn thương trong lòng nàng. Chỉ cần một cái búng nhẹ, toàn bộ niềm tin của nàng sẽ sụp đổ. Nàng và tôi đều biết rõ hơn bất kì ai. Vậy nên, nàng đang tự gia cố cho bản thân, bắt mình phải tin vào Hạ Kỳ.
Hai tháng bị giam trong thiên lao, ngày một bữa cơm trắng với rau dưa chỉ đủ duy trì tính mạng cho Thường Hy. Nàng vốn đã nhỏ bé, giờ gầy gò đến mức đáng thương. Nàng đã sắp không còn đủ khí lực để chống đỡ niềm tin vốn đã vỡ nát trong mình. Mà hai tháng đó, ở bên ngoài cũng là mưa máu gió tanh. Ngoài tiền tuyến, Hạ quốc liên tiếp thua mất ba thành trì. Hạ Kỳ trúng tên trọng thương. Trần quốc không ngừng gây áp lực bắt Hạ đế định ngày tổ chức hôn lễ. Trong nước, lời đồn đại về một thánh nữ của Vu Điện không còn trong sạch, vấy bẩn thần linh không hề chìm xuống mà đã lan ra cả Hạ đô. Một đám quan văn dâng tấu, yêu cầu Vu Điện làm lễ nghiệm thân. Hạ đế nhiều lần lấy lý do chuyện chiến sự cấp bách hơn để gạt đi nhưng tấu chương ngày càng nhiều. Đỉnh điểm, hàng ngàn dân thường kéo nhau lên Vu Điện, yêu cầu Vu Mẫu cho họ một lời giải thích rõ ràng. Tôi lờ mờ nhận ra một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả, hòng ép Thường Hy vào chỗ chết.
Đêm hôm ấy, Thường Hy gặp lại Vu Mẫu. Một mình bà đích thân vào thiên lao, cởi xiềng xích cho nàng.
– Thường Hy, con đi đi. Đến nơi nào càng xa Hạ đô càng tốt. Đây là việc cuối cùng vi sư làm được cho con.
– Sư phụ, người…
– Thường Hy, bên ngoài đang gây sức ép lên Vu Điện, bắt nghiệm thân con. Ta… ta bất lực, không thể chống đỡ được nữa. Ngày mai sẽ có người kéo đến đây. Vì thế, hôm nay con phải đi khỏi dãy núi Nhạn. Nếu không…
Thường Hy hiểu nghiệm thân có nghĩa là gì. Nếu nghiệm thân, nàng và con chắc chắn phải chết. Nàng quỳ xuống, dập đầu bái Vu Mẫu ba lạy.
– Sư phụ, Thường Hy nợ người một mạng. Ngày sau nhất định báo đáp.
– Con đi mau đi. Nếu chậm trễ sẽ không kịp mất. Ta thả con đi không cầu được báo đáp, chỉ mong không thẹn với lương tâm. Kiếp này ta và con không có duyên làm sư đồ…
– Sư phụ, Thường Hy mãi coi người là sư phụ mà con tôn kính.
– Đừng nói nữa. Mau đi.
– Sư phụ, người ở lại bảo trọng.
Nói rồi, Thường Hy chạy khỏi thiên lao. Nàng một đường thuận lợi xuống được chân núi, có lẽ là do Vu Mẫu đã an bài. Nàng ngước nhìn đỉnh Thần Phong, ở nơi này, nàng đã trải qua biết bao nhiêu chuyện. Nhưng cả điện Vu Mẫu lẫn phủ quốc sư đều đã không còn là nơi nàng có thể quay về được nữa rồi. Thường Hy chạy đến ngôi nhà trúc, nàng nhanh nhẹn xử lý vết thương, thay một bộ quần áo sạch sẽ và chuẩn bị tay nải. Nàng không có nơi nào để đi, thân thể lại quá suy nhược, yếu đuối hơn cả một thai phụ thường dân. Thường Hy khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng. Không ngờ, nàng cũng có ngày hôm nay. Không để bản thân rơi vào bi lụy, Thường Hy quyết định việc đầu tiên nàng cần làm là đi tìm Hạ Kỳ. Cho dù chàng không cần nàng nữa, cũng phải do chính miệng chàng nói ra. Tôi biết, thật ra nàng còn tinh thần như vậy, là do trong sâu thẳm trái tim nàng, nàng vẫn tin Hạ Kỳ. Tin và yêu vô điều kiện.