Ta, Hạ Kỳ xin thề đời này kiếp này chỉ yêu một người là Thường Hy.
Thoát khỏi địa đạo, Thường Hy cùng Hạ Kỳ buông kiếm nằm lăn ra đất. Trận này thực sự đã lấy đi của họ nửa cái mạng. Thường Hy gập bụng nôn khan. Hạ Kỳ cũng ngồi dậy, vừa vuốt lưng vừa nắm lấy cổ tay bắt mạch cho nàng. Bỗng, tay chàng run bắn lên. Hạ Kỳ hạ giọng, thanh âm không kìm được mà run rẩy.
– Hy nhi, muội có thai rồi?
Thường Hy sững người. Có thai? Bàn tay nhỏ trắng bệch của nàng xoa xoa lên bụng, khẽ khàng như sợ làm sinh linh trong đó giật mình.
– Muội… muội có thai rồi?
Nàng ngây ngốc lặp lại lời Hạ Kỳ. Trong lòng nàng lúc này ngũ vị tạp trần. Nàng vui mừng vì đó là con của nàng và Hạ Kỳ, là kết tinh tình yêu của hai người. Nhưng hoàn cảnh của họ lúc này… Liệu họ có thể bảo vệ tốt cho bào thai này không? Hạ Kỳ ôm nàng vào lòng, khẽ nói:
– Hy nhi, đừng sợ. Có huynh ở đây. Huynh sẽ về xin với phụ hoàng. Trong lúc chờ huynh, muội phải bảo hộ tốt bản thân mình.
Thường Hy nhắm mắt. Nàng không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng nàng biết, nàng phải bảo vệ con, nàng phải giữ bí mật về bào thai này cho đến khi thoát khỏi Vu Điện.
Hạ Kỳ phân phó đám binh lính thu dọn hiện trường, còn chàng đích thân ôm Thường Hy quay về căn nhà trúc. Bọn họ ở lại đó điều dưỡng hai ngày. Đến ngày thứ ba, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống. Lúc Thường Hy tỉnh lại đã không thấy Hạ Kỳ nằm bên cạnh, chỉ thấy chăn gối vẫn còn hơi ấm của chàng. Hiếm khi nàng thấy uể oải, chỉ muốn lười biếng nằm mãi trên giường thế này. Chẳng mấy chốc, Hạ Kỳ quay lại. Chàng đỡ nàng ngồi dậy, nói:
– Trời đổ tuyết rồi. Muội nên quay lại Vu Điện. Căn nhà này không đủ ấm.
Thường Hy có linh lực hộ thân, căn bản cũng không cảm thấy lạnh. Nhưng giờ nàng đâu chỉ có một mình, cũng cần phải nghĩ đến sinh linh bé bỏng trong bụng. Nghĩ vậy, gò má nàng bất giác ửng hồng. Hạ Kỳ ôm nàng. Chàng hôn lên mái tóc nàng, nói:
– Đi nào. Huynh có thứ này muốn cho muội xem.
Chàng chải đầu, vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, giúp nàng rửa mặt, thay y phục. Chăm bẵm nâng niu đến độ Thường Hy nhất thời cảm thấy không quen. Xong xuôi, chàng kiểm tra lại một lượt, gật gù hài lòng rồi mới dắt nàng ra khỏi cửa. Bên ngoài, tuyết đã phủ trắng cả mặt đất. Trúc xanh tuyết trắng, giống như chốn đào nguyên không vương bụi trần. Hạ Kỳ cẩn thận dìu Thường Hy giẫm trên mặt tuyết, đi sâu vào rừng trúc. Thường Hy nghĩ chàng muốn đi dạo nên cũng không hỏi gì. Nàng hít thật sâu không khí thanh lạnh của buổi sáng mùa đông, tận hưởng sự an yên hiếm hoi này. Đi được khoảng nửa nén nhang, Hạ Kỳ dừng bước. Chàng cười tinh quái nói:
– Hy nhi, đến nơi rồi. Đoạn tiếp theo muội phải nhắm mắt lại đó, huynh dắt muội đi tiếp.
Thường Hy không hiểu chàng muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời chàng. Nàng nhắm mắt, để mặc chàng dẫn đường.
– Được rồi, muội mở mắt ra đi.
Giọng ai đó không giấu nổi niềm vui. Thường Hy hé mắt. Khung cảnh trước mắt khiến nàng kinh ngạc. Trên nền tuyết trắng là một thảm hồng mai rực rỡ. Đã lâu không thấy hồng mai trên tuyết trắng, nước mắt Thường Hy bất giác lăn dài. Quá khứ ấy, bình yên ấy, vô tư ấy đã trôi xa tận nơi nào? Hạ Kỳ nâng mặt nàng, ngón tay lành lạnh gạt đi những giọt nước mắt. Chàng nói:
– Hôm nay, tại đây, có thiên địa chứng giám, hồng mai chủ trì, ta, Hạ Kỳ xin thề đời này kiếp này chỉ yêu một người là Thường Hy. Thường Hy, nàng có đồng ý làm chính thê của ta không?
Nước mắt Thường Hy lại trào ra. Nàng còn cầu gì hơn được nữa? Kiếp này, không cần kiệu tám người khiêng, hồng trang vạn dặm. Kiếp này, nàng chỉ cần một mình Hạ Kỳ, một đóa hồng mai. Hạ Kỳ hôn lên tóc, lên mắt, má, môi nàng. Giọng chàng dịu dàng như một dòng suối ấm:
– Thường Hy, gả cho ta nhé?
Nàng khẽ gật đầu.
Dưới sự chứng giám của trời đất, hai người làm lễ tam bái, chính thức trở thành phu thê.
Hạ Kỳ trải tấm áo lông lên trên thảm hồng mai. Chàng dìu Thường Hy ngồi xuống, nâng bàn tay nàng lên môi, trịnh trọng đặt xuống một nụ hôn.
– Cảm ơn muội đã không chê sính lễ của huynh nghèo nàn. Cảm ơn muội đã đồng ý gả cho huynh.
– Muội còn có thể chê huynh sao?
– Không được, muộn rồi. Giờ muội đã là thê tử của huynh, không thể chê huynh nữa đâu.
Chất giọng trầm thấp của chàng như có mê dược, khiến người ta không uống mà say. Giữa đất trời, hai thân thể hòa vào làm một.