Trời sáng hẳn. Cánh cửa trúc mở ra, Thường Hy tiễn Hạ Kỳ quay về Hạ đô. Chàng cúi người hôn lên tóc nàng, lưu luyến không nỡ rời đi.
– Hy nhi, nghe nói mấy tháng này các thôn nhỏ liên tục có người đến báo án. Trẻ dưới 5 tuổi và phụ nữ mang thai mất tích rất nhiều. Người của quan phủ điều tra nhiều ngày không có kết quả. Chắc hẳn Vu Điện sẽ phải tham gia. Nàng nhớ cẩn thận.
– Muội biết rồi. Sẽ chú ý an toàn. Huynh cũng phải bảo hộ bản thân cho tốt đó.
Hạ Kỳ vừa đi khỏi, Thường Hy cũng lập tức thu xếp trở về Vu Điện. Nàng đã biết chuyện này khi xuống núi làm nhiệm vụ. Hơn nữa, mấy thôn nhỏ đó nàng cũng đã điều tra qua. Quả thực giống như có kẻ đang cần máu trẻ con luyện tà đạo. Việc nàng cần làm bây giờ là báo cáo với Vu Mẫu, sau đó tùy bà quyết định.
“Rầm!”
– Hoang đường! Người của Vu Điện sao có thể tu tà! Đi điều tra kĩ cho ta!
Vừa về đến cửa điện, Thường Hy đã nghe thấy tiếng quát của Vu Mẫu. Nàng chưa bao giờ thấy bà giận dữ đến mức này. Nhìn thấy nàng bước vào, bà mới bình tĩnh lại, ngồi xuống nhấp một ngụm trà.
– Hy nhi, con về đúng lúc lắm. Lúc con ở dưới núi có nghe tin gì về việc mấy đứa trẻ mất tích mà không tra được dấu vết không?
Thường Hy báo cáo cho bà toàn bộ nhiệm vụ lần này, cộng thêm tất cả tin tức mà nàng nghe được về những vụ mất tích. Có vẻ như sự việc này thực sự liên quan đến người của Vu Điện. Nhưng nàng cũng không để trong lòng. Nàng chưa bao giờ coi bản thân là người của Vu Điện, trước kia không, bây giờ cũng không. Nàng chỉ tiếp nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Vu Mẫu.
Xong xuôi câu chuyện đã quá trưa. Thường Hy mệt mỏi trở về tiểu viện. Vu Mẫu giao việc điều tra này cho nàng bởi nếu thực sự liên quan đến Vu Điện, mười hai vị trưởng lão kia là đáng nghi nhất. Nếu là như vậy, chỉ có nàng có đủ thực lực để đối phó. Hơn nữa, Vu Mẫu cũng cho nàng quyền quyết định tại chỗ, kẻ nào tu tà giết không tha.
– Ọe!
– Tiểu thư, người sao vậy?
Nha hoàn vừa bưng đồ ăn lên, Thường Hy lập tức bụm miệng nôn khan. Dạo gần đây nàng hay chóng mặt buồn nôn. Nàng nghĩ có lẽ bản thân đã làm việc quá sức, lại tiếp xúc với nhiều yêu vật, bị yêu khí của chúng làm tổn hại nguyên khí. Nàng xua tay tỏ ý không sao nhưng cũng không muốn dùng bữa nữa, đành bảo nha hoàn bê đi. Sau đó, nàng lê người đến giường, mệt mỏi ngã xuống thiếp đi lúc nào không biết.
Khi Thường Hy tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Dưới sự nửa thúc ép nửa cầu xin của nha hoàn, nàng đành miễn cưỡng húp một bát cháo rồi ngồi tĩnh tâm tu bổ nguyên khí. Không biết đã qua mấy canh giờ, Thường Hy mở mắt, cảm thấy trong người đã khá hơn. Nàng hít một hơi thật sâu, thầm tính toán thời gian xuống núi điều tra sự việc trẻ con mất tích. Thời gian này nàng muốn điều dưỡng thêm. Nếu có trưởng lão của Vu Điện tu tà, nàng thực sự cần có trạng thái tốt nhất để đối phó. Nghĩ vậy, nàng cho gọi một toán vu sư, vu nữ vào phân phó công việc.
Theo những tin tức mà Vu Điện thu thập được cho đến nay, đã có hơn ba mươi vụ mất tích. Trong đó có mười hai thai phụ. Các vụ mất tích trải dài từ phía Bắc dãy núi Nhạn, xuôi về phương Nam, chủ yếu xảy ra ở các thôn nghèo, hẻo lánh. Chọn những nơi này để ra tay có lẽ để tin tức khó đến được tai quan phủ. Nhưng giấy không gói được lửa, càng ngày hung thủ càng táo tợn, số lượng trẻ mất tích trong thời gian ngắn không ngừng tăng lên. Sau một hồi họp bàn suy tính, Thường Hy nhấc bút khoanh vùng bốn điểm khả nghi trên bản đồ rồi phân phó người đi điều tra. Phần mình, nàng đóng cửa bế quan, tiếp tục điều tức cơ thể, bổ sung nguyên khí.
Nửa tháng sau, tin tức liên tục bay về Vu Điện. Phần lớn chứng cứ đều dẫn đến nhị trưởng lão Lục Quỳ. Những điều này chỉ có những người đi điều tra, Vu Mẫu và Thường Hy được biết. Vu Mẫu lấy lý do bàn quốc sự, cho người đến đỉnh Trường Sinh tìm Lục Quỳ. Song hết lần này đến lần khác, hắn lấy cớ bế quan từ chối. Mặt khác, Vu Điện lệnh cho các vu điện nhỏ ở địa phương phối hợp với quan phủ thắt chặt an ninh, không để có thêm trẻ con bị bắt, cắt đứt nguồn máu của Lục Quỳ. Vu Mẫu lệnh cho Thường Hy đích thân xuống núi, đem theo năm trăm vu sư vu nữ, bằng được tìm được hang ổ của Lục Quỳ, để hắn hết đường chối cãi. Bà cũng cử người thông báo với triều đình, yêu cầu quân đội hỗ trợ. Bởi bà biết dã tâm của Lục Quỳ lớn đến mức nào. Hắn ẩn dật đã nhiều năm, nay lại làm ra động thái lớn như vậy, hẳn đã chuẩn bị đủ lực lượng đối phó với Vu Điện. Hạ Kỳ biết tin, lập tức dẫn theo một ngàn tinh binh đến tiếp ứng. Đây là lần đầu tiên hai người kề vai chiến đấu.
Sau hai ngày cưỡi ngựa không nghỉ, họ đến được chân núi Vu. Hang ổ của Lục Quỳ rất có khả năng nằm trên núi này. Hạ Kỳ cho quân hạ trại đơn giản, tạm thời nghỉ ở chân núi. Chàng cùng Thường Hy mang theo một toán vu sư cùng binh sĩ lên núi do thám. Đến lưng chừng núi, Thường Hy mơ hồ cảm nhận được bầu không khí vô cùng kì lạ. Nhưng không thích hợp chỗ nào thì nàng không thể nói rõ. Càng lên cao, sương mù trong núi càng nhiều. Hạ Kỳ nắm chặt tay Thường Hy, không rời nàng nửa bước. Màn sương càng lúc càng dày đặc, như muốn vây họ lại bên trong. Thường Hy giật mình phát hiện bên cạnh nàng, ngoài Hạ Kỳ ra thì không còn ai khác. Màn sương này thật sự có vấn đề. Nàng nhắc nhở Hạ Kỳ, tay kết ấn, miệng niệm khẩu quyết, đánh một chưởng xuống mặt đất. Mặt đất rung lắc dữ dội. Từ bàn tay Thường Hy, một luồng kim quang tỏa ra bốn phía, đánh lui màn sương. Khi sương rút xuống hết, đám vu sư cùng binh sĩ đã gục xuống từ bao giờ. Hạ Kỳ nhanh chóng bắn một quả pháo hiệu, huy động toàn quân lên núi. Nhưng ngày đầu tiên chỉ có vậy, họ không tìm được thêm gì khả nghi ngoài một số cơ quan bẫy hoặc trận pháp nhỏ.
Ngày thứ hai, Thường Hy muốn phát động một trận pháp lớn, muốn bao vây toàn bộ ngọn núi này. Nhưng dù có sự hỗ trợ của các vu sư hàng đầu, nàng vẫn không thành công. Tuy vậy, điều này càng khẳng định chắc chắn ngọn núi này chính là hang ổ của Lục Quỳ. Hạ Kỳ muốn hạ trại, chờ huy động thêm nhân lực xới tung từng tấc đất, san bằng ngọn núi. Chàng không tin không đào được lão quái đó ra. Nhưng đang trong thời kì chiến tranh, việc rút nhiều quân khỏi tiền tuyến không phải là một ý kiến hay. Hơn nữa, Thường Hy cho rằng nếu Lục Quỳ muốn dùng trận pháp giấu người thì cả vạn binh sĩ cũng không tìm nổi hắn. Cuối cùng, Hạ Kỳ đành theo nàng lên núi lần nữa. Sau nửa ngày dùng thuật pháp truy tung, Thường Hy lờ mờ cảm nhận được một luồng tà khí ở sườn núi phía Tây. Nàng cùng Hạ Kỳ nhanh chóng dẫn người đến đó.
Nhìn lùm cây trước mặt, nàng đã chắc mười phần đây chính là cửa động. Tà khí ở đây nồng đậm, ngay cả binh sĩ thông thường cũng dễ dàng nhận ra. Nhóm vu sư, vu nữ nhanh chóng bày trận, định phá cửa xông vào. Đúng lúc đó, một toán người áo đen đột ngột xuất hiện, tấn công như vũ bão. Hạ Kỳ không do dự kéo Thường Hy ra sau lưng, chắn trước mặt nàng. Trường kiếm trong tay chàng quét đến đâu, đám người áo đen ngã gục đến đó. Đám người này không biết từ đâu kéo đến, đông không kể xiết, hết toán này lại tới toán khác xông lên, ùn ùn như sóng. Bỗng, Thường Hy nhún chân bay người lên không trung, nàng rút kiếm chặn một mũi tên nhắm vào lưng Hạ Kỳ. Sau đó, nàng hạ xuống, áp lưng vào lưng chàng. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Cuộc ác chiến diễn ra liên tục suốt một ngày một đêm. Đến khi hạ được tên áo đen cuối cùng, quân của Hạ Kỳ cũng chỉ còn lại hơn trăm binh sĩ. Mà đám người Vu Điện cũng chỉ còn khoảng hai mươi người. Tất cả đều sức cùng lực kiệt. Toàn thân Hạ Kỳ đẫm máu, không biết là của chàng hay của kẻ địch. Chàng chống trường kiếm xuống đất, nói với Thường Hy.
– Hy nhi, chuyện mở cửa động phải nhờ đến muội rồi. Để huynh xem lão rùa già kia tạo nghiệp gì trong đó!
Thường Hy cùng những vu sư, vu nữ một lần nữa bày trận. Thường Hy đứng giữa mắt trận, hấp thu năng lượng toàn trận, tung một chưởng đánh vào lùm cây. Sau chưởng của nàng, một cánh cửa hiện ra. Thường Hy dồn linh lực, đánh thêm một chưởng nữa. Cánh cửa lập tức vỡ nát. Phía sau cánh cửa là một địa đạo tối đen. Hạ Kỳ sai người đốt đuốc, họ cùng tiến vào bên trong.
Càng vào sâu bên trong, mùi máu càng nồng nặc. Thường Hy không chịu nổi, nàng chống kiếm, khom người nôn. Hạ Kỳ vuốt lưng cho nàng. Chàng muốn nàng quay lại cửa động chờ nhưng Thường Hy không đồng ý. Nếu không có nàng, bọn họ không có cửa thắng Lục Quỳ. Hạ Kỳ không còn cách nào khác, đành cho nàng nuốt một viên đan dược rồi đỡ nàng đi tiếp. Họ đi trong địa đạo khoảng một nén hương, cuối cùng đến được một địa lao. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả những người có mặt ở đó rét lạnh. Xác trẻ em chồng chất. Xác thai phụ bị móc thai nhi. Tất cả đều không còn một giọt máu.
– Ha ha ha ha ha.
Một tràng cười man rợ vang vọng khắp địa lao. Là Lục Quỳ! Đám người Hạ Kỳ theo tiếng cười chạy đến một căn phòng khác. Ở giữa phòng, một chiếc vạc lớn đang sôi ùng ục, khói bốc nghi ngút. Mùi máu! Trong vạc hẳn là thuốc luyện từ máu trẻ em và thai nhi. Trên bục đá phía xa, Lục Quỳ vẫn ung dung tĩnh tọa. Thấy người xông vào, hắn từ từ mở mắt.
– Thế tử. À không, phải gọi ngài là Thái tử mới đúng. Và… ồ, Thường Hy, Vu Mẫu đời tiếp theo. Tốt! Tốt lắm! Các ngươi đều có mặt ở đây. Đỡ mất công ta phải xử lý từng người. Cùng lên đi!
Dứt lời, hai tay Lục Quỳ kết ấn, tung ra một đám lửa đen vây đám người Hạ Kỳ bên trong. Vài người đứng bên ngoài bị lửa đen bám vào, chẳng mấy chốc đã bị đốt thành tro bụi.
– Hắn tu luyện pháp thuật hệ Hỏa! Dưới lòng đất hoàn toàn có lợi cho hắn!
Thường Hy lên tiếng nhắc nhở mọi người. Nàng cũng nhanh chóng nhận ra một trận pháp ngay dưới chân. Thường Hy vận linh lực, hai tay kết ấn đánh một chưởng xuống mặt đất. Trận pháp dưới chân lóe lên kim quang, khiến mọi người trong trận như bị ngàn mũi kim đâm khắp cơ thể. Thường Hy nôn ra một ngụm máu. Hạ Kỳ vội đỡ lấy nàng nhưng nàng gạt tay chàng ra. Luồng linh lực màu tím ẩn hiện quanh thân nàng. Thường Hy nghiến răng, nàng nhắm mắt, cố dụng linh lực tìm kiếm mắt trận. Đây rồi, ngay dưới chân Hạ Kỳ. Nàng tung người, dồn hết mười phần linh lực vào bàn tay, đánh thẳng xuống mắt trận. Đồng thời, nàng hét lên:
– Hạ Kỳ! Cái vạc!
Gần như cùng lúc với tiếng hét của nàng, Hạ Kỳ phóng trường kiếm ra khỏi tay. Trường kiếm mang theo uy lực kinh người cắm thẳng vào vạc thuốc khiến nó vỡ nát. Dưới đất, thứ dung dịch sền sệt tanh tưởi lênh láng khắp nơi. Những chỗ nó chảy qua, ánh sáng của trận pháp dần tắt lụi. Lục Quỳ vừa bị Thường Hy đánh thẳng vào mắt trận, vừa bị Hạ Kỳ cắt đứt nguồn tà dược, hắn phun một ngụm máu lớn, ngã ngửa ra sau. Linh lực của Thường Hy cường đại đến mức này, cùng với sự phối hợp gần như không cần suy nghĩ của nàng và Hạ Kỳ chính là điều hắn đã không lường được. Nhưng Thường Hy và Hạ Kỳ không để cho hắn một tia cơ hội. Hai người tâm linh tương thông, cùng lúc cầm kiếm bay đến đâm thẳng vào tim Lục Quỳ. Hắn ngỡ ngàng nhìn dòng máu đen chảy ngoằn ngoèo như con rắn độc rời khỏi cơ thể, không thể tin được bản thân tu tà mười năm lại bại dưới tay hai kẻ chỉ đáng tuổi con cháu mình.
– Ha ha ha ha ha.
Tiếng cười điên dại của hắn vang vọng khắp địa đạo.
– Hạ Kỳ. Thường Hy. Khá lắm! Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Hạ Kỳ xoay cổ tay, trường kiếm nghiền nát trái tim Lục Quỳ. Đầu hắn rũ xuống.