“ Leng keng… leng keng”
Tiếng chuông lanh lảnh vang lên bên ngoài cửa tiệm. Lê Cảnh ngước mắt bỗng giật mình ngạc nhiên vội đứng dậy bước ra.
– Anh Minh, anh xuống chơi hồi nào, sao hỏng đánh điện báo để em ra bến xe đón?
– Anh mới kêu cu li kéo xe từ ngoài bến tới đây. Nghĩ chắc giờ này em đang ở tiệm, nên ghé đây trước.
Hoàng Minh đặt cái valy gỗ xuống chân, giơ tay khoác ngang vai Lê Cảnh cười cười. Ngó nhìn người con trai bên cạnh, đã qua vài ba năm mà vẫn nhìn trẻ trung tuấn lãng như ngày nào, thậm chí càng ngày càng bộc lộ sự quyến rũ thu hút cả nam lẫn nữ xung quanh. Lặng lẽ thở dài một tiếng, Hoàng Minh lại xoay người mở cái bao vải vẫn luôn đeo trên vai nãy giờ, vừa cười vừa nói:
– Cảnh, má biết anh xuống Sài thành nói chuyện làm ăn, nên hổm rày bận rộn tự tay làm đồ ăn gửi cho em nè. Em coi má thương em còn hơn anh nữa. Bánh hồng phơi nhà làm, chà bông, thịt bò khô rồi mấy hũ mứt dâu em thích nhất nữa, toàn bộ cho em hết.
– Trời, sao dì mất công vậy chèn? Làm bao nhiêu đây hỏng phải mệt chết mệt sống dì luôn hả? Sao anh hỏng cản dì, anh xuống đây thăm là em vui lắm rồi. Chừng mấy tháng tới hè, em lại lên trển thăm dì với anh mà.
– Thôi đi ông, má cưng ông còn hơn con trai ruột nữa. Thích gần chết còn bày đặt nữa hả?
– Dạ…
Hoàng Minh ngước mắt nhìn Lê Cảnh mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, xảo diệu mà càng thu hút. Còn đang nhìn thất thần lại nghe tiếng nói trầm ấm dễ nghe:
– Anh xuống có chỗ nào nghỉ ngơi chưa? Hay về nhà em đi.
– Thôi không cần đâu. Anh tính thuê phòng nghỉ tạm, cũng tiện ra vô đi nói chuyện làm ăn.
– Anh… nếu anh thấy ở nhà em bất tiện, vậy em giúp anh chọn khách sạn thuận tiện cho công chuyện của anh, được không?
Hoàng Minh bất giác bối rối một lúc, mới thở dài lên tiếng:
– Ừ, được rồi. Anh cám ơn em nhiều nha.
– Có gì đâu anh. Lẽ ra anh nên về nhà em, để nhà em chăm sóc anh mấy ngày anh ở Sài thành này mới phải. Mấy năm trước, dì với anh coi em như con cháu trong nhà. Ơn tình này, em làm sao dám quên.
– Cảnh, má với anh chăm sóc cho em cũng không mong hồi báo gì. Em đừng như vậy nữa. Em như vầy má với anh sẽ buồn, em biết không?
– Nhưng mà… dạ… Thôi được, để em đưa anh đi tìm khách sạn an toàn mà thuận tiện cho anh nha.
– Ừ, giờ mình đi luôn phải không em? Còn tiệm của em thì phải làm sao giờ?
– Hông sao, để em kêu anh Sáu giữ tiệm giúp em một chút cũng được.
Dứt lời, Lê Cảnh gọi với vào bên trong tiệm.
– Anh Sáu, anh coi tiệm giúp em một chút. Em đưa anh Minh đi tìm chỗ ở, chút em về. À, trưa nay chắc em đưa anh Minh đi ăn cơm. Anh nhắn anh Tư kêu nhà bếp đừng mang đồ ăn trưa qua cho em bữa nay nha.
– Ờ được… mà… mà còn thiểu thiếu gia, sữa… a….
– Anh Sáu, nhóc Chính gần một tuổi rồi, em dặn vú cho nhóc ăn dặm mấy tháng nay rồi mà. Nhà cũng có sữa bò, nếu bé đòi uống sữa mà anh. Anh Sáu, giúp em coi tiệm chút nha, được hong anh?
– Ây da…. haizz… được rồi, đại thiếu phu nhân đi mau về mau nghen. Lát chiều, Cẩn thiếu gia về hong thấy phu nhân là tui mệt lắm đó.
– Dạ được, anh đừng có lo nghen anh Sáu.
Lê Cảnh nhoẻn miệng cười cười với Sáu Bân, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, môi hồng răng trắng, càng ngày càng quyến rũ khiến Sáu Bân bất giác cúi đầu không dám nhìn tiếp. Hắn thở dài rồi lẩm bẩm lầu bầu một hồi:
– Ây da, người đâu mà đẹp như vậy. Hèn chi, hở ra là đại thiếu lại ghen đổ bình dấm chua lè!
Lê Cảnh bước ra cười cười với Hoàng Minh rồi hai người đi bộ tiếp trên đại lộ Katinat mà không để ý phía sau có một ánh mắt oán hận, đang chán ghét nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đàn ông cao ráo đang vừa cười vừa bước đi dưới tán cây trên lộ Katinat giàu sang bật nhứt Sài thành này. Bóng dáng Thu Hồng nhìn chằm chằm sau lưng Lê Cảnh, một hồi ả lên tiếng gọi thằng Tài đang lúi húi sửa cánh cửa tiệm bên ngoài nói:
– Ê Tài, mày chạy đi theo mợ Hai coi mợ Hai đi đâu. Lỡ lát về cậu Hai có hỏi còn biết mà trả lời!
– Tui đang bận hỏng thấy hả? Cô Hồng rảnh thì chạy theo đi. Anh sáu cũng hỏng nói tiếng nào mà, sao cô mần chi vội dữ chèn?
– Mày… thằng quỷ nhỏ kia, tao là tao sợ… lỡ mợ Hai ra ngoài có làm sao chớ bộ!
Bực tức lườm lườm thằng Tài một lúc, cắn răng đi theo sau bóng lưng hai người kia, một lúc đuổi kịp Lê Cảnh cùng Hoàng Minh bước vào một khách sạn trên lộ Katinat. Ả núp đằng sau một gốc cây to, lộ ra ánh mắt ngoan độc, nhếch mép cười nham nhở.
– Lần này, coi cậu Hai Cẩn còn bênh mày nữa không, đồ điếm đực, đê tiện!
Ả nhổ toẹt một bãi nước bọt vào gốc cây rồi xoay lưng quay về tiệm lạc xoong Huệ Cảnh. Bên trong sảnh khách sạn, Hoàng Minh kéo tay Lê Cảnh lắc đầu:
– Cảnh, chỗ này nhìn sang trọng, chắc mắc lắm. Để anh tìm nhà trọ, thuê một phòng ngủ qua mấy đêm là được.
– Hỏng được. Em ăn ở nhà anh mấy tháng, dì với anh cũng đâu có khách sáo với em như vầy. Lẽ ra, em phải đưa anh về nhà ở mấy ngày anh đi nói chuyện làm ăn ở Sài thành này. Em biết anh ngại anh Cẩn, nên em mới đưa anh đi tìm phòng khách sạn trọ lại. Nhưng mà, anh để em đặt phòng cho anh, hỏng được khách sáo với em, được không anh?
Hoàng Minh im lặng thở dài trong lòng, Lê Cảnh vẫn luôn là cậu thiếu niên không bao giờ muốn thua thiệt ơn nhân của mình như vậy.
– Ờ, ờ… thôi được rồi, được rồi, em đặt phòng trọ cho anh là được rồi.
– Dạ, để em chọn phòng tốt cho anh. Em quen biết trưởng quản khách sạn chỗ này, em nhờ ổng chiếu cố cho anh mấy ngày nay luôn.
Lê Cảnh cười rạng rỡ rồi đưa Hoàng Minh vào giúp anh đặt một phòng trong khách sạn nhỏ trên đường Katinat cũng gần cửa tiệm Huệ Cảnh của cậu. Sau khi nhận phòng, Lê Cảnh ríu rít đưa Hoàng Minh đến một tiệm bán đồ ăn Việt gần chợ. Hai người cùng ăn uống vui vẻ và trò chuyện, mãi đến hơn hai giờ chiều, Lê Cảnh mới chào Hoàng Minh trở về tiệm.
1 giờ trưa
Khuôn mặt lạnh lùng đen kịt bão tố của Đoàn Cẩn lạnh tanh liếc nhìn Sáu Bân đang rúm ró đứng bên cạnh.
– Sao giờ này mà phu nhân chưa về?
– Dạ, dạ… sáng nay… sáng nay… phu nhân có bạn trên Đà Lạt xuống tìm. Phu nhân… phu nhân biểu con coi tiệm, phu nhân đưa bạn đi ăn trưa rồi về liền…
– Ăn trưa? Với ai?
Sáu Bân bất giác cảm thấy không khí trong cửa tiệm bỗng trở nên lạnh lẽo, liếc mắt lén nhìn Đoàn Cẩn thì giật mình thấy ánh mắt như đóng băng của Đoàn Cẩn hướng về phía mình. Sáu Bân vội lí nhí trả lời:
– Dạ… dạ… là… là Nguyễn Hoàng Minh, bạn… bạn làm chung chỗ Hotel de Biencourt với đại thiếu phu nhân trên Đà Lạt hồi mấy năm trước…
– Cái gì? Lại là hắn à?
Đoàn Cẩn giơ tay đập mạnh xuống bàn, tách trà bật lên, văng xuống đất vỡ tan tành. Bỗng có một giọng nữ lỏn lẻn cất lên:
– Cậu Hai, cậu đừng có giận cho mệt thân. Con thấy mợ Hai lần này sai quấy quá chừng hà. Nãy con còn vô tình thấy mợ Hai đi vô khách sạn La Beaute d’An Nam với cậu đó, ở ngay gần tiệm nhà mình nè… A…. con lỡ lời, con xin lỗi…
– Cô Hồng, cô biết chuyện chi mà đặt điều nói bậy cho phu nhân!
Sáu Bân tức giận lên tiếng trách mắng ả Thu Hồng nhiều chuyện. Hắn lo lắng lỡ mà đại thiếu hiểu lầm phu nhân thì phu nhân lần này lại chịu đòn thiệt thân với đại thiếu. Cửa tiệm bỗng chốc trở nên im lặng. Thu Hồng cúi đầu, che giấu ánh mắt phấn khích cùng nụ cười nham hiểm nơi khóe miệng. Ả vốn là hầu gái mà lão phu nhân gửi sang chăm sóc cho vợ chồng cậu Hai sau khi Lê Cảnh sinh xong Giai Huệ. Nhìn thấy đại thiếu chăm sóc cho Lê Cảnh từng chút một mà ả cảm thấy càng ngày càng ghen tị. Dựa vào đâu, cũng là thân phận ở đợ mà thằng điếm đó leo được lên giường cậu Hai chứ. Mà đàn ông vốn luôn ham muốn của lạ, ả không tin, ả không dành được 1 vị trí thiếp thất của cậu Hai. Vả lại, còn có… vị kia vẫn luôn giúp ả bấy lâu, mân mê cái vòng tay chỉ đỏ treo hạt gỗ màu nâu sẫm trên cổ tay trái, khóe miệng ả không kìm được mà nhếch lên lặng lẽ.
Một lúc sau, Đoàn Cẩn lạnh mặt lên tiếng nói với Sáu Bân.
– A Bân, lát mi đi đón tiểu thư Giai Huệ rồi đem qua nhà lớn gửi Mạn Nhu tiểu thu với lão phu nhân chăm sóc bữa nay.
– Dạ đại thiếu, ủa là… là tiểu thư Giai Huệ ngủ qua đêm bên Đoàn phủ bữa nay luôn phải không, đại thiếu gia?
– Sao? Ngươi còn không hiểu ta nói gì nữa sao? Còn nữa, hôm qua tiểu thư Monique nói nhớ A Chính, mi cũng kêu bà vú đem thằng nhóc qua đó chơi với tiểu thư Monique bữa nay luôn đi.
– Hả? A… dạ dạ…
– Hôm nay, ta cho mọi người nghỉ sớm. Người nào có chuyện làm gì thì đi hết đi. Ta ở lại đây coi tiệm cho phu nhân. À, cũng không cần phải trở lại nhà, mấy người hôm nay qua nhà lớn phụ việc đi!
– Cậu Hai, sao mà như vậy cho đặng? Cậu Hai lo chuyện làm ăn bên ngoài đã mệt lắm rồi, để Thu Hồng ở lại giúp cho cậu Hai được hông?
Thu Hồng không đợi Sáu Bân lên tiếng, vội cất giọng chen vào. Đoàn Cẩn liếc qua nhìn ả chốc lát rồi nói:
– Không cần, cô cũng đi về nhà chính đi. Bữa nay, qua với phu nhân có chuyện phải làm, không cần các người hầu hạ!
Thu Hồng không cam lòng, muốn lên tiếng nhưng đã bị Sáu Bân nhanh tay kéo đi mất. Một lúc sau, trong cửa tiệm chỉ còn Đoàn Cẩn. Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, châm lửa hút một tẩu thuốc, Đoàn Cẩn luôn bất giác không kiềm chế được suy nghĩ không biết Lê Cảnh đang đi chơi những nơi nào, cười cười nói nói những gì với cái tên mặt dày Hoàng Minh kia.