Nhưng đám lính Mã gia quân nào có được học trăm điều răn Mô Kim phái, bọn chúng đã sớm mờ mắt trước tiên cảnh này. Vơ vét vàng bạc châu báu thì không nói, một tên ngẩn ngơ trước vẻ đẹp động lòng của vũ nữ, ánh mắt càng lúc càng trở nên đục ngầu. Gã chạm vào bàn tay nàng, làn da nàng mát lạnh, mịn màng như bạch ngọc, thấy không có phản ứng gì, lại càng to gan, những ngón tay thô bỉ lướt dần lên. Ngay lúc tay hắn sắp chạm đến ngực, bàn tay vũ nữ kia quắp lại, mười đầu ngón tay mọc ra bộ móng dài cong vút, sắc lạnh như dao, nhằm thẳng đỉnh đầu hắn vỗ xuống. Bị tấn công bất ngờ, tên lính vẫn còn đang chìm trong dục vọng không kịp phản ứng, bỏ mạng ngay tại chỗ. Tiếng đàn sáo bỗng chuyển, không còn náo nhiệt tươi sáng mà réo rắt thê lương, không khác gì hiếu nhạc. Trong nháy mắt, cảnh xa hoa thịnh thế trong sân thiên điện như sụp đổ. Ánh mắt vũ nữ, cung nữ rực đỏ như tu la địa ngục, khuôn miệng ngoác ra đen ngòm. Bọn họ vừa thét lên những tiếng chói tai vừa xông đến tấn công đoàn người Bách Lạp.
Trong đám cung nữ thái giám này, không chỉ có hoạt thi bị định thân tại chỗ mà còn có cả bánh tông tu trên trăm năm, có thể tự do hoạt động. Đặc biệt là công công và ma ma vừa dẫn đường ban nãy, võ công của hai người này cực kì cao. Móng vuốt của bánh tông còn có thi độc, chỉ cần xoẹt qua da cũng khiến người bị thương nổi thi ban, sau đó thối rữa mà chết. Tốc độ thối rữa cũng chẳng kém khi bị đàn kiến ăn thịt bò qua là bao. Chẳng mấy chốc, hơn mười tên lính Mã gia quân đã thành xương trắng.
Lúc này, vị bánh tông ngàn năm ban nãy còn ngồi trong đình đang đứng lơ lửng trên một lá sen. Hắn mặt không biểu tình, không nhanh không chậm nói:
– Quên không nhắc nhở các vị, sân của Thông Thiên Uyển này dẫn vào chính cung Thiên điện. Người đi qua đây tâm ma sẽ phóng đại, khó cưỡng lại dục vọng trong lòng.
Đoàn Cẩn vừa chật vật tránh đòn tấn công của ma ma nọ, vừa kính cẩn đáp:
– Đại nhân, chúng ta quả thực đến đây không có ác ý. Nếu đã mạo phạm, rất mong được ngài đại lượng bỏ quá cho. Để máu người sống lưu lại cũng không có lợi cho các vị đây tu hành, sợ làm ô uế Thiên điện của hoàng quý phi. Mong đại nhân ngài hãy suy xét.
Người thanh niên đứng trên hồ sen như trên đất bằng khẽ nhoẻn miệng cười. Hắn im lặng hồi lâu không trả lời, tựa như chờ đợi điều gì. Đến khi đám người trước mắt đã bỏ mạng gần một nửa mới phất tay ra hiệu cho đám cung nữ thái giám dừng tấn công.
– Lần này nể mặt Đế Hậu, ta tha cho các ngươi. Kẻ nào còn tâm địa xấu xa, đừng trách ta vô tình. Hẹn gặp lại trong Thiên điện… nếu các ngươi đủ bản lĩnh.
Hắn vừa dứt lời, thân ảnh đã biến mất trên mặt hồ sen. Công công và ma ma đi theo hầu cũng chẳng thấy đâu. Trên sân Thiên điện, chỉ còn đám cung nữ thái giám lại trở về dáng vẻ như lúc ban đầu. Một bản nhạc tấu lên, trong sân lại là khung cảnh náo nhiệt. Nhóm người Bách Lạp hoàn hồn, lập tức kéo nhau rút khỏi sân, không dám nấn ná một khắc. Đám lính Mã gia quân lúc vào địa lăng có hai mươi lăm người, nay chỉ còn ba tên ngây ngốc. Tên đội phó tương đối dày dạn kinh nghiệm sực tỉnh, kéo hai người huynh đệ của mình chạy theo.
Cuối sân thiên điện là một cánh cửa lớn bằng đá nguyên khối. Đây rất rõ ràng là một cánh cửa, có chốt khóa, có hai tượng sư tử lớn canh giữ hai bên. Tổng thể trông không khác gì cổng đại môn bình thường. Tuy vậy, đám người Bách Lạp vừa trải qua vô số cạm bẫy, không dám manh động nữa. Họ đứng cách cửa đá chừng năm mét, tỉ mỉ đánh giá. Bách Hà Nhiên căn dặn:
– Những đại môn như thế này, thông thường bẫy sẽ thiết lập trong hai con sư tử đá kia. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là bẫy tên liên hoàn. Loại bẫy này rất phát triển thời Minh hoàng, nghe nói bẫy tên lớn nhất đặt ở biên cương phía Bắc đã bắn ra hơn 300 mũi. Đặc biệt, cơ quan bên trong cực kì linh hoạt, có thể bắn từ nhiều góc, thậm chí bắn nhiều tên cùng một lúc. Cái khó của chúng ta chính là không biết nó có thể bắn ra bao nhiêu và tầm bắn đến đâu, làm sao có thể cản lại.
Một Mô Kim Hiệu Úy cũng chuyên về cơ quan nhíu mày. Trước khi xuống địa lăng, thứ ông nghiên cứu nhiều nhất chính là loại bẫy tên này, cũng là bởi loại này nổi tiếng nhất thời Minh hoàng. Những lời Bách Hà Nhiên nói không sai. Hơn nữa, còn phải xem xét uy lực của tên. Nếu hơn trăm mũi cùng bắn ra với tốc độ lớn thì kim cương tán cũng không thể chống đỡ quá năm phút. Chưa kể đến việc đây là địa lăng của Nhu hoàng quý phi, họ còn có thể trúng thuật pháp, khiến bản thân tưởng như mưa tên không bao giờ dứt, mãi mãi bị cầm chân đến khi sức cùng lực kiệt. Ông nói ra suy nghĩ của mình rồi quay sang hỏi Đoàn Cẩn:
– Đoàn đại thiếu, vậy cậu có cảm nhận được trận pháp trên hai con sư tử đá kia không?
Đoàn Cẩn lắc đầu:
– Trên hai con sư tử thì không, nhưng cánh cửa đá đằng sau thì có. Trận pháp này vãn bối cảm thấy khá quen mắt, có điều tạm thời chưa nghĩ ra.
Có người lại hỏi:
– Vậy giờ chúng ta làm thế nào? Có tiến lên không?
– Bách thiếu gia, có cách nào hóa giải bẫy tên không?
Bách Hà Nhiên gật đầu:
– Có. Khi cánh cửa mở ra, mưa tên sẽ tự động ngừng.
– Nói vậy, chúng ta phải cách mở cánh cửa trước mà không phát động bẫy tên? Việc này e là quá khó.
Phán đoán của mọi người đều không sai. Muốn mở cửa cần đến gần cánh cửa, mà chỉ cần bước vào một phạm vi nào đó, hai con sư tử đá sẽ phát động tấn công. Thoát khỏi bẫy tên để đến gần cửa đá phá trận là không thể. Trong lúc mọi người còn đăm chiêu suy nghĩ, tên đội trưởng Mã gia quân ngây ngốc bước về phía trước. Hơn một ngày mà quân dưới tay hắn gần như tuyệt diệt khiến hắn chịu đả kích quá lớn. Lúc này, hắn không khác gì một kẻ mộng du, vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Phát tài rồi. Phát tài rồi. Ta phát tài rồi.
Khi mọi người phát hiện ra thì hắn chỉ còn cách cửa đá chừng hai mét. Hắn đứng đó, giơ hai tay lên trời, cười man rợ.
– Ha ha ha ha. Mang báu vật về cho tướng quân. Ngài làm vua, ta làm tể tướng. Phát tài rồi. Phát tài rồi. Ha ha ha ha.
Cạch.
Hai con sư tử đá xoay đầu, miệng há ra. Từ trong miệng chúng, một loạt tên bắn ra với uy lực kinh người. Mũi tên xuyên qua cơ thể tên đội trưởng, cắm phập vào bức tường phía xa. Đám người phía sau chưa hết kinh sợ, vội vàng lấy kim cương tán chống đỡ. Tốc độ và sức mạnh của mưa tên này đúng như lo sợ của lão Mô Kim Hiệu Úy, chỉ e kim cương tán cũng không chống đỡ được bao lâu. Mới vài phút trôi qua, cổ tay mọi người đã run lên. Đoàn Cẩn cảm thấy bọn họ không thể chịu đựng thêm nữa. Anh cố ép mình nghĩ cách phá trận pháp trên cửa đá. Trên đó có một chỗ lõm xuống hình bát giác. Nếu anh không nhầm, đó chính là khóa mắt trận. Anh đã nhìn thấy thứ có hình bát giác đó ở đâu nhỉ?