Nửa tháng sau, Hạ Kỳ dẫn đầu đoàn người tiễn Hạ Kha ra khỏi Hạ đô, chia tay ở bờ sông Vị. Chàng mang tâm trạng nặng nề, một lần nữa trốn đến căn nhà trúc sau dãy núi Nhạn. Chàng biết Thường Hy đã hết thời gian cấm túc, lại bắt đầu ra ngoài làm nhiệm vụ cho Vu Điện. Vì thế, chàng định chờ ở đây mấy hôm. Lúc Hạ Kỳ đến được căn nhà trúc đã là nửa đêm. Dưới ánh trăng vằng vặc, chàng thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trên mái nhà. Nàng xõa tung mái tóc, để gió tùy ý thổi bay. Khuôn mặt trắng hồng, dưới ánh trăng bạc lại lung linh như thủy tinh, mong manh mà cứng cỏi. Nàng tiểu thư chốn kinh thành năm nào giờ toàn thân tỏa ra anh khí như một nữ hiệp tự do tự tại. Nàng là làn gió mát lành thổi bay những u uất trong lòng chàng, tiếp thêm cho chàng dũng khí. Hạ Kỳ nhón chân, tung mình bay lên mái nhà ngồi cạnh nàng.
– Đêm lạnh, nàng lên đây làm gì?
Thường Hy mở mắt. Nàng đã nhận ra sự có mặt của chàng từ lâu nhưng không lên tiếng. Nàng muốn giây phút bình yên này kéo dài mãi mãi.
– Ta vừa gội đầu, đang hong tóc đó!
Thường Hy ngả đầu vào vai Hạ Kỳ. Chàng cũng nghiêng đầu, áp má lên mái tóc nàng. Cả hai người cùng im lặng, xung quanh chỉ còn tiếng xào xạc của rừng trúc, tiếng róc rách của con suối và tiếng kêu ri ri của đám côn trùng. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng, Hạ Kỳ lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
– Đại huynh… rời đi Đế đô rồi.
– Muội có nghe trong đoàn hộ tống Thế tử cũng có người của Vu Điện.
– Huynh chỉ sợ đại huynh lại gặp Diêu Thiến, cầm lòng không được mà thất thố. Lỡ để Tân đế phật ý thì…
Hạ Kỳ siết chặt nắm tay. Từ khi Vu Mẫu đem theo mười hai trưởng lão cùng môn đệ dời Vu Điện về ngoại ô Hạ đô, vị thế nước Hạ đã được thiên hạ ngầm thừa nhận ngang hàng với quốc mẫu Tây Tư. Điều này đẩy Hạ quốc lên đầu sóng ngọn gió, trở thành cái gai trong mắt Tây Tư. Dù Hạ quốc không có ý tạo phản thì họ cũng buộc phải ở trong tư thế sẵn sàng chiến tranh. Một núi không có hai hổ, thiên hạ không thể có hai vua. Tây Tư sớm muộn sẽ động binh đánh Hạ quốc. Hạ Kỳ biết cha và huynh trưởng những năm này vẫn luôn bồi dưỡng quân đội. Quân chính tông dưới mí mắt thiên hạ vẫn duy trì quân số ít ỏi. Nhưng số lượng quân tinh nhuệ được chú trọng bồi dưỡng tản mát khắp Hạ quốc đã sớm vượt qua quân chính tông. Những đội quân này mới là lực lượng chính của Hạ quốc. Hạ Kỳ chưa bao giờ quan tâm quốc sự, nhưng chàng muốn trở thành đại tướng quân của Hạ quốc, thành cánh tay phải của Hạ Kha, nên những việc liên quan đến quân đội thì chàng đặc biệt quan tâm. Vì thế chàng nắm rõ quy mô và năng lực của những đội quân này. Nếu trở mặt với Tây Tư lúc này, có lẽ Hạ quốc vẫn chưa đủ sức.
Thường Hy quay người, vòng tay ôm lấy eo chàng.
– Hạ Kỳ, huynh đừng quá lo. Thế tử là người trầm ổn, huynh ấy biết nên làm gì.
Hạ Kỳ nhíu mày, thở dài.
– Haizz, hy vọng chỉ là ta quá lo thôi.
Chàng ôm lấy Thường Hy, chợt nhớ ra nàng vừa chịu phạt trượng cách đây không lâu, vội bế nàng lên, nhảy xuống mái hiên, tiến vào trong gian nhà trúc.
– Sương xuống rồi, vào nhà thôi. Hy nhi, huynh muốn xem vết thương của muội.
Hạ Kỳ vừa nói vừa làm một loạt động tác, không để Thường Hy có cơ hội chen lời, đặt nàng lên giường, đánh đèn. Chàng quỳ một chân dưới đất, ngước mắt lên nhìn nàng.
– Hy nhi, để huynh nhìn vết thương trên lưng muội được không?
Đây là một lời khiếm nhã đến mức nào chứ. Thường Hy mặt đỏ lựng lên. Nhưng Hạ Kỳ nắm tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt chàng chân thành, không vẩn một chút tạp niệm. Thường Hy xấu hổ khẽ gật đầu. Nàng quay mặt vào tường, đưa lưng về phía chàng, rồi chậm chạp cởi bỏ y phục. Đến khi chỉ còn lại cái yếm, toàn bộ tấm lưng trần của nàng lộ ra trước mắt Hạ Kỳ. Chàng hít một hơi lạnh. Những vết thương trên lưng nàng dù đã se miệng nhưng vẫn khiến người ta sợ hãi. Không một nơi nào còn lành lặn. Từng mảng thâm tím, từng lằn gậy đã đóng vảy chằng chịt khắp lưng. Người con gái nào có thể chịu được hình phạt như thế này? Chàng không dám nghĩ tiếp. Hạ Kỳ đặt môi lên lưng nàng, cẩn trọng hôn lên những vết thương của nàng. Thường Hy run rẩy. Mỗi lần môi Hạ Kỳ đặt xuống, trái tim nàng lại nảy lên. Hơi thở nồng ấm của chàng như gieo xuống lưng nàng từng hạt từng hạt mầm. Những hạt mầm ấy nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, không ngừng lớn lên thành những cây đại thụ vươn cành cuốn chặt lấy cơ thể nàng, khiến nàng hô hấp khó khăn. Thường Hy co mình lại, khẽ nức nở.
– Hạ Kỳ, đừng…
– Hy nhi, ta yêu nàng.
Hạ Kỳ siết chặt nàng từ đằng sau. Chàng gục mặt vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương của riêng nàng.
– Huynh… huynh không chê ta sao? Lưng ta xấu lắm. Nha hoàn thoa thuốc… còn không dám nhìn…
– Hy nhi, trong lòng ta nàng luôn là người đẹp nhất. Trước đây như vậy. Bây giờ cũng như vậy. Mãi mãi sau này cũng như vậy. Vĩnh viễn ta chỉ yêu mình nàng!
Thường Hy quay người lại. Nàng ôm mặt Hạ Kỳ bằng cả hai bàn tay, nhìn thẳng vào mắt chàng.
– Hạ Kỳ, ta cũng yêu chàng, chỉ yêu mình chàng.
Nàng đặt môi mình lên môi Hạ Kỳ. Nàng muốn khảm mình lên người chàng, biến mình thành một phần cơ thể chàng. Dưới ánh nến chập chờn, hai thân ảnh quấn quýt, làm chuyện thân mật gần gũi nhất thế gian.
Tôi đỏ mặt dứt khoát quay người bước ra khỏi gian nhà trúc, nếu không muốn nói là chạy trốn khỏi đó. Trời ạ, xem cảnh tình cảm của chính mình là thứ trải nghiệm gì chứ. Tiếng cười ha hả của Kỳ ca đuổi đến bên cạnh. Chàng vừa chạy theo tôi vừa cười. Đồ đàn ông xấu xa. Nhiệt độ toàn thân tôi tăng cao, trái tim đập thình thịch, còn cả vùng bụng dưới quặn thắt. Thường Hy động tình, tôi cũng động tình. Chàng phải là người rõ nhất tình cảnh ấy.
– Huynh! Huynh cố ý? Huynh muốn gì hả?
Tôi tức giận chất vấn, chàng vẫn không ngừng cười. Cơ thể tôi nóng bừng bừng, tôi muốn lội xuống suối để hạ hỏa. Khi vừa nhấc chân lên, Kỳ ca đã vội kéo tôi vào lòng chàng.
– Đừng làm loạn. Nàng vừa mới khỏi bệnh, lội xuống nước lạnh giữa đêm thế này là không muốn sống nữa sao?
– Nhưng, nhưng… em…em cảm thấy nóng quá…
– Được rồi, ngoan, để ta giúp nàng…
Nói rồi, Kỳ ca đặt lên môi tôi một nụ hôn. Môi lưỡi chàng lạnh băng. Lạnh và ngọt ngào như một que kem giữa buổi trưa hè. Tôi triền miên trong nụ hôn ấy, cùng với trái tim và cơ thể đã động tình. Giây phút này, tôi không rõ mình là Thường Hy hay là Hàn Mai, chỉ thấy mình chìm chìm nổi nổi. Cảnh vật trước mắt nhòa đi, vừa là ánh trăng treo trên ngọn trúc, vừa là ánh nến trong căn nhà nhỏ. Chỉ có người đang ôm tôi không có gì thay đổi, chàng vẫn là Hạ Kỳ, Kỳ ca của tôi. Dù là 3000 năm trước hay bây giờ, dù là hiện thực hay quá khứ, tôi vẫn yêu chàng, yêu chàng không lối thoát.
*** Ban Biên Tập beta lại một số cách dùng từ nhân xưng trong truyện để hai nhân vật Thường Hy & Hạ Kỳ dùng cách nhân xưng “huynh muội” trong những cảnh nói chuyện bình thường giữa hai người để phù hợp với hoàn cảnh và nghe thoải mái hơn. Trong suốt quá trình cập nhật bản online của Quyển 1, Ban Biên Tập sẽ luôn điều chỉnh cách sử dụng danh xưng nhân xưng này cho phù hợp với từng hoàn cảnh phù hợp theo phản hồi của quý độc giả.