Vì một chữ tình,
ta nguyện theo nàng đời đời kiếp kiếp.
Trong đình có bốn cung nữ đứng hầu bốn góc, chính giữa bày một bộ bàn ghế. Nơi đó, có một thanh niên nhàn nhã ung dung thưởng trà. Thanh niên này mặc phục trang cổ màu ngọc bích, mái tóc đen dài một nửa vấn trong quan ngọc, một nửa buông xõa đến thắt lưng, làn da lại có chút trắng xanh. Nhìn từ xa có thể dùng bốn chữ ngọc thụ lâm phong để miêu tả. Một ngọn gió từ đâu thổi đến, rèm châu đung đưa phát ra tiếng kêu thanh thúy, người thanh niên trong đình mới ngước lên. Đám người Bách Lạp lúc này đang đứng chần chừ trên hành lang cửu khúc, tiến thoái lưỡng nan. Thấy vậy, thanh niên trong đình cười nói:
– Chờ chư vị đã lâu. Mời nán lại thưởng chút trà nhạt.
Lời vừa nói ra, hai cung nữ đứng ở cửa đình cúi người làm động tác mời. Bách Lạp đánh mắt nhìn đám Đoàn Cẩn, Bách Hà Nhiên. Những người khác có thể không biết, nhưng Bách lão gia và Đoàn Cẩn biết rõ, vị trước mặt chỉ e là bánh tông ngàn năm. Trong Mô Kim tạp lục có viết: “Nhập thổ bất an là cương thi. Cương thi dưới 100 năm không có ý thức, trên 100 năm sẽ dần có lại kí ức lúc sinh thời. Cương thi có thể tu đạo. Chưa đủ linh khí thì dùng huyết thú vật, đủ rồi phải dùng ánh trăng tu hành. Phạm máu người sẽ hóa quỷ. Cương thi ngàn năm gọi là Linh thi, có linh thuật, có linh hồn. Linh thi là sự tồn tại nằm ngoài luân hồi, được thiên đạo cho phép. Để tu thành Linh thi, cương thi ngoài được thiên thời địa lợi, bản thân còn có chấp niệm sâu không thể tả.”
Trong lúc đoàn người vẫn chưa dám tiến vào, một thái giám cùng một ma ma trông khá lớn tuổi bưng lên hai hộp điểm tâm lần lượt bày ra bàn. Khác với đám cung nữ, hai người này có thể đi lại, hoạt động không khác gì người thường, có lẽ cũng là bánh tông trên trăm năm. Có điều vẻ mặt trông hơi đáng sợ, làn da trắng bệch, quầng mắt thâm đen phù thũng cùng đôi môi tím ngắt. Trên người họ phảng phất một thứ mùi khó ngửi, tựa hồ mùi vôi sống. Thanh niên ngồi trong đình vẫn duy trì nét mặt bình thản, khuôn miệng luôn mang ý cười nhàn nhạt. Đợi điểm tâm bày biện xong xuôi, hai bánh tông cấp thấp kia cúi người lui về sau lưng hắn. Lúc này, hắn mới rót trà vào tách, đẩy về phía đối diện rồi ngước lên nhìn nhóm người Bách Lạp nói:
– Mời!
Bách Lạp không cảm thấy địch ý trong lời nói, cử chỉ của hắn, định dợm bước vào thì từ đằng sau, một tên lính Mã gia quân đã vượt lên trước.
– Đúng lúc lão tử đang đói bụng, để lão tử…
Đám người Bách Lạp giật thót, thầm rủa tên đần nhà ngươi nghĩ mình là ai mà dám ngồi cùng bàn với bánh tông ngàn năm, bánh đó trà đó ngươi có thể nuốt sao. Trái lại, người ngồi trong đình không đổi nét mặt, trước sau vẫn luôn mang dáng vẻ công tử ôn nhuận, chỉ khẽ phẩy tay. Không ngoài dự đoán, tên lính nọ chưa dứt câu cả người đã bay lên không rồi rơi tõm xuống hồ, một lúc lâu sau vẫn không thấy nổi lên. Mọi người rét lạnh trong lòng, hiểu rõ mười phần kẻ đó đã không thể trở ra được nữa.
Bách Lạp không còn cách nào khác, muốn tiến vào, lại bị Đoàn Cẩn giữ lại. Anh hạ giọng:
– Con đi cùng nghĩa phụ.
Nói rồi hai người bước vào trong đình. Đoàn Cẩn khẽ cúi người chào rồi đỡ Bách Lạp ngồi xuống. Người thanh niên kia nhìn anh, không giấu vẻ đánh giá trong ánh mắt, sau đó lại rót thêm một tách trà đặt xuống trước mặt Đoàn Cẩn. Lúc này Đoàn Cẩn mới nhìn rõ những thứ điểm tâm trên bàn. Trà bánh này đều tỏa ra mùi thơm đặc trưng, nóng hổi, là đồ dành cho người sống, có thể ăn được. Như đọc được suy nghĩ của anh, người thanh niên cười nói:
– Đều là thực phẩm của thời đại các vị, mời dùng tự nhiên.
Hắn nâng tách trà nhấp một ngụm như thể chứng minh cho lời nói của mình. Có điều, hành động này của hắn cũng không giúp hai người trước mặt nới lỏng cảnh giác. Hắn bèn ngoại lệ nhiều lời một chút:
– Hẳn các ngươi cũng nhận ra được thân phận của ta. Không sai, ta chính là người canh giữ lăng mộ này. Hơn ngàn năm trước, khi hoàng quý phi được táng ở đây, ta đã theo hầu người. Các ngươi vào được đến đây cũng là hoàng quý phi cho phép. Vậy nên, nếu các người không quá phận, ta sẽ không gây khó dễ. Ta đã tồn tại hơn ngàn năm, cũng không phải chỉ luôn ở nơi này. Trà bánh này đều là đích thân ta mang về từ nhân giới, có thể yên tâm dùng.
Hắn lại đưa một miếng quế hoa cao lên miệng, tao nhã cắn một miếng, thong thả nhai nuốt. Ma ma sau lưng tiến một bước, dâng lên khăn để hắn lau miệng. Rồi hắn lại nói tiếp:
– Ừm, quế hoa cao không tệ. Tiệm bánh nhỏ này nằm trong trấn không xa, ta đã ăn bánh năm đời nhà họ, tay nghề không thụt lùi. Phải canh lửa rất kĩ đấy. Hai ngươi cũng nên thử chút đi. Ta nói đến đâu rồi nhỉ? Phải rồi, hoàng quý phi cũng truyền lời, các ngươi có công mang người đến, những thứ trong lăng có thể lấy thì cứ lấy, coi như tiền công cho các ngươi.
Bách Lạp và Đoàn Cẩn nhíu mày, không hiểu lời vị này nói có ý gì. Mang người đến? Ý là những kẻ đã bỏ mạng trong địa lăng này sao? Dù nghĩ vậy nhưng họ cũng không dám mở miệng hỏi. Đoàn Cẩn chắp tay, nói:
– Đa tạ hoàng quý phi cùng đại nhân đã cho phép. Nếu vậy, chúng ta xin phép vào thiên điện. Lấy được đồ sẽ đi ngay, không quấy rầy hoàng quý phi nghỉ ngơi.
Người thanh niên gật đầu:
– Được. Các ngươi có thể đi tiếp. Có điều, năm đó Minh hoàng cho xây dựng địa lăng đã mời không ít kì nhân dị sĩ, vào được thiên điện hay không còn xem bản lĩnh của các ngươi thế nào.
Đoạn, hắn làm động tác mời. Công công và ma ma sau lưng hắn đi trước dẫn đường đưa đoàn người ra khỏi đình, lại đi thêm một đoạn hành lang mới qua hết hồ sen. Lúc này, trước mặt họ là một khoảnh sân rộng. Chính giữa sân là một nhóm vũ nữ đang ca múa, trang phục màu đỏ rực nổi bật trên làn da trắng như sứ. Xa hơn một chút về phía Nam có năm cầm ca chơi nhạc cụ, người gảy đàn, người đánh trống, người lắc lục lạc. Xung quanh tốp năm tụm ba thái giám, cung nữ, kẻ bưng bê, kẻ chụm đầu cười nói. Trăm hoa đua nở, náo nhiệt như cung yến. Lại nói, từ lúc bước vào địa lăng, ngoài tường đá ra thì chỉ có hoạt thi, tuyệt không thấy một món nào đáng giá. Nhưng cảnh vật bày ra trước mắt đoàn người bây giờ có thể dùng bốn chữ tuyệt thế xa hoa để miêu tả. Khắp nơi tường vàng ngói ngọc, cốc lục bảo chén lưu ly, ngay cả trang sức trên người cung nữ cũng tinh xảo mỹ lệ. Vốn nghe truyền rằng dưới thời Minh hoàng, muôn dân ấm no, thái bình thịnh thế, mà một nửa quốc khố nằm ở Hoàn Ngọc cung của Nhu hoàng quý phi. Nay nhìn cảnh này, lời truyền kia có lẽ cũng không hề nói quá. Thiên điện trong địa lăng vốn là nơi tái hiện khung cảnh nơi chủ lăng mộ ở khi còn tại thế. Đây mới chỉ là sân ngoài thiên điện, không biết nếu vào được hẳn bên trong thiên điện thì còn có bao nhiêu bảo vật. Đám Mô Kim Hiệu Úy kinh sợ trong lòng, thầm nghĩ thiên hạ gọi Nhu hoàng quý phi là yêu phi cũng có lý do. Bọn họ nhắm mắt, đọc nhẩm một đoạn kinh thanh tẩy dục vọng, cố gắng không để bị cuốn vào cảnh vật trước mắt. Đối với Mô Kim Hiệu Úy mà nói, một khi đã ở dưới đất, dục vọng của bản thân chính là thứ đáng sợ nhất. Nó sẽ khiến họ như mắt mù tai điếc mà sa vào những cái bẫy vạn kiếp bất phục, đến cả tàn hồn cũng đừng mong lưu lại mà tiến nhập luân hồi. Tổ huấn Mô Kim phái có trăm điều răn, mà riêng tu thân đã chiếm hơn sáu mươi điều. Họ phải mau chóng thoát ra khỏi đây, càng ở lâu sẽ càng bị mỹ cảnh níu chân, càng khó thoát.