Thời điểm chúng tôi quay lại, đã là một tháng sau trận đòn roi ở điện Vu Mẫu. Sau sự kiện đó, Thường Hy bị cấm túc trong điện. Hạ Kỳ biết chuyện, chàng đã quỳ ở cổng Vu Điện ba ngày ba đêm. Đến ngày thứ tư, Hạ hầu cho người đến bắt chàng về cung.
Cung Hạ hầu.
“Keng. Keng.”
“Ầm.”
Tiếng binh khí va chạm vào nhau không dứt. Trong sân, Hạ Kỳ tay cầm trường kiếm, một mình giao chiến với hơn chục tên thị vệ đại nội. Bọn họ đều đã được lệnh của Hạ hầu, không vì chàng là nhị điện hạ mà lưu tình, ra tay đều nhằm chỗ hiểm, miễn là giữ được người. Nhưng Hạ Kỳ cũng không rơi vào thế hạ phong. Chàng một người một kiếm, đánh lui hết toán này đến toán khác, đôi mắt đã vằn lên sắc máu.
– Hạ Kỳ! Dừng tay!
Huynh trưởng chàng – Hạ Kha, thế tử Hạ quốc giơ kiếm chặn trường kiếm của Hạ Kỳ. Hồi còn nhỏ, chàng rất hâm mộ đại ca mình. Huynh ấy văn thao võ lược, chín chắn trung hậu, rất ra dáng thế tử Hạ quốc. Hạ Kỳ cũng ỷ trên đầu mình có cha huynh chống đỡ nên thỏa sức vui chơi, chưa bao giờ đặt quốc sự trong lòng. Chàng tin rằng tương lai huynh trưởng sẽ là một Hạ hầu tốt, giúp nước Hạ quốc thái dân an, như cha chàng vậy. Mấy năm nay, kiếm thuật của Hạ Kỳ đã vượt xa Hạ Kha. Chàng cho rằng đó là do huynh trưởng chỉ chăm chăm đọc sách, học cách trị quốc an bang. Nếu vậy, chàng sẽ luyện kiếm, sau này trở thành cánh tay phải đắc lực của huynh ấy, trở thành đại tướng quân của Hạ quốc, giúp huynh ấy giữ yên quốc thổ, mở mang bờ cõi. Mà nay, kiếm của hai người họ đang chĩa vào nhau.
– Lão đại, huynh cũng cản đệ sao?
– Hạ Kỳ, bình tĩnh nghe ta nói đã, được không?
Hạ Kha hạ giọng, chủ động buông kiếm xuống trước. Chàng phất tay cho đám thị vệ lui xuống. Thấy chỉ còn hai người họ trong sân, lúc này, Hạ Kỳ mới buông kiếm. Hạ Kha khoác vai chàng, vẫn thân thiết như họ hồi nhỏ, nói:
– Vào trong nói chuyện đi. Ta có việc muốn báo với đệ.
– Huynh nói gì? Huynh muốn đi Đế đô Tây Tư?
– Đệ sao thế? Cũng chỉ là Đế đô thôi mà. Đi về cũng chỉ mất vài tháng.
– Nhưng huynh đến đó làm gì?
– Chẳng phải năm nay là lúc phải tiến cống sao? Ta thay phụ thân đi chuyến này.
– Nhưng…
– Sức khỏe phụ thân thời gian này không tốt lắm. Cũng là lo cho chuyện của đệ đó.
Hạ Kỳ không có cách nào phản bác. Chàng biết cha nương đều đau đầu về chuyện của mình. Nhưng chàng cũng biết Hạ Kha không chỉ có một mục đích khi đến Đế đô.
Mùa đông năm ngoái, Tân đế tuyển tú. Diêu Thiến, đại tiểu thư của Diêu thị lang của Hạ quốc cũng vừa đến tuổi cập kê. Tên nàng ta cũng nằm trong danh sách tú nữ. Đáng nói là, trước đó, Hạ Kha và Diêu Thiến tình trong như đã. Bọn họ thậm chí đã được hứa hôn. Nhưng không biết tin đồn từ đâu, Tân đế nghe nói Diêu tiểu thư khuynh quốc khuynh thành, bèn một mực bắt Diêu thị lang đưa nàng ta tiến cung. Lệnh vua không thể cãi, Hạ hầu cũng không làm gì được, đành khuyên nhủ nhi tử lấy đại sự làm trọng. Nghe nói sau khi vào cung, nàng ta như cá gặp nước, rất được sủng ái. Hạ Kha nghe tin, lòng đau như cắt, ba đêm liền uống đến say mèm, cuối cùng Hạ Kỳ đến, đập nát chum rượu, đánh một trận đã tay, mới lôi được Hạ Kha ra khỏi chán chường. Hạ Kỳ không ưa gì Diêu Thiến. Tuy cha nàng ta chức nhỏ, nhưng tâm nàng ta thì không nhỏ chút nào. Chàng sớm biết nàng ta đến với huynh trưởng chỉ vì muốn làm Hạ hầu phu nhân, nay có bậc cao hơn để bước, lẽ nào nàng ta lại bỏ qua. Nàng ta không xứng với đại ca chàng. Chàng biết, nhưng không thể nói. Vì Hạ Kha thực sự say mê nàng ta. Nay thấy Hạ Kha một mực đòi thay cha đi Đế đô, lòng chàng không thoải mái nhưng cũng chỉ biết khuyên.
– Huynh… nhất định phải đi sao?
– Chỉ có ta mới đủ tư cách thay mặt Hạ hầu
– Huynh, huynh nhất định phải bảo trọng, đừng làm điều dại dột. Lấy đại sự làm trọng!
Hạ Kha nghe thế thì bật cười. Từ bao giờ mà đệ đệ này của chàng lại biết khuyên chàng “đừng dại dột, lấy đại sự làm trọng”.
– Ha ha ha. Hạ Kỳ ơi Hạ Kỳ, đệ mới là kẻ nên “đừng làm điều dại dột, lấy đại sự làm trọng” đó! Ai vừa mới sống mái một trận với thị vệ đại nội để trốn ra ngoài hả?
– Đệ khác, huynh khác!
– Thôi được rồi. Lúc huynh không ở, đệ chớ làm điều gì phiền lòng phụ thân và mẫu thân. Vị trí thế tử này, ta cũng tạm giao cho đệ, nhớ giúp ta chăm lo & phụ giúp phụ thân cho tốt!
Lời Hạ Kha làm tim Hạ Kỳ bất giác nảy lên một cái. Bất an trong lòng đầy ứ lên tận cổ, nhưng chàng không sao nói ra thành lời, chỉ biết dõi mắt nhìn theo bóng Hạ Kha xa dần.