Bách Hà Nhiên vừa đi vừa âm thầm quan sát. Hắn phát hiện những cung nữ này đứng không ngay hàng thẳng lối, có một quy luật nào đó mà hắn chưa thể nghĩ ra. Nếu như bị tấn công lúc này…
– Á á á
Đúng như nhóm Mô Kim Hiệu Úy nghĩ, mộ đạo hoạt thi này không đơn giản. Ngay lúc toàn bộ đoàn người đã ở trong mộ đạo, từ dưới đế đèn hàng loạt lưỡi rìu sắc lẹm bật lên. Sau đó, cung nữ hoạt thi giơ tay cao quá đầu, bổ trường minh đăng mang rìu xuống với sức lực kinh người. Tên lính đi giữa phản ứng chậm, một rìu hạ xuống gần như chẻ hắn làm đôi, máu tươi bắn ra bốn phía. Đám lính ngay lập tức như ong vỡ tổ, chỉ cầu giữ mạng, không màng đến những kẻ xung quanh khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn. Nhóm Mô Kim Hiệu Úy tương đối có kinh nghiệm đối phó với loại này. Họ dùng kim cương tán chống đỡ, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Hoạt thi tuy không thể di chuyển nhưng đá dưới chân họ lại có thể. Những viên đá lớn liên tục thò ra thụt vào trong đường hầm chật hẹp khiến nhóm người không có một chỗ an toàn nương thân. Họ hoàn toàn nằm trong phạm vi tấn công của đám hoạt thi này. Mà mỗi đòn cung nữ hoạt thi giáng xuống nặng đến trăm cân, cho dù có kim cương tán chống đỡ cũng không thể trụ được lâu. Bách lão gia được Viêm Tử Sâm che chắn an toàn, ông hỏi Bách Hà Nhiên:
– Lão đại, con có nhìn ra được điều gì không?
Bách Hà Nhiên là người am hiểu cơ quan nhất trong Mô Kim phái hiện nay. Nếu hắn không có cách thì hiển nhiên bọn họ sẽ phải chôn thân chốn này. Hắn lắc đầu:
– Chúng có quy luật. Nhưng cụ thể thế nào con vẫn chưa nghĩ ra.
Tên đội phó Mã gia quân vừa né một rìu, lăn đến bên cạnh Bách Hà Nhiên, nghe hắn nói vậy liền cảm thấy tuyệt vọng. Tên này lớn tuổi, trầm ổn hơn tên đội trưởng nhưng lúc này cũng không khỏi thốt lên:
– Cả đời vào sinh ra tử, không ngờ lại bỏ mạng dưới mồ người khác.
Lời này lọt vào tai Bách Hà Nhiên khiến trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Hắn quay lại nhìn Bách Lạp thấy ông khẽ gật đầu. Hiển nhiên, ông cũng có chung suy nghĩ. Đây là cửa tử, do người chết canh giữ. Bọn họ là người sống, muốn cầu sinh. Vậy thì… Bách Hà Nhiên vừa giương kim cương tán vừa đưa mắt quan sát cử động của cung nữ hoạt thi thêm một lượt. Khi đã chắc đến tám phần, hắn quát lớn:
– Muốn sống thì bước theo tôi.
Không cần biết người khác có nghe được lời mình giữa cảnh tượng hỗn loạn này không, Bách Hà Nhiên lập tức xoay người di chuyển. Bộ pháp của hắn nhanh nhẹn, gọn gàng, dứt khoát. Chẳng mấy chốc bản thân hắn đã an toàn thoát ra được đầu bên kia mộ đạo. Nhóm Mô Kim Hiệu Úy vừa nhìn đã hiểu, lập tức bước theo hình chữ Sinh mà Bách Hà Nhiên vừa đi. Đám lính kia cũng không phải toàn vô dụng, dù không hiểu nhưng cũng nhanh chóng bám theo không dám chậm trễ. Lúc người cuối cùng bước chân ra khỏi mộ đạo, đám cung nữ hoạt thi đồng loạt dừng động tác, thu người về như lúc ban đầu. Mà bên trong mộ đạo lúc này đã nhiều thêm năm thi thể, đều là lính Mã gia quân. Tên đội trưởng không còn thiết tha tính toán gì nữa. Hắn cảm thấy bản thân có thể lành lặn ra khỏi mộ đạo hoạt thi kia đã là quá may mắn rồi.
Cả đoàn người mệt mỏi nằm vật ra đất. Họ lại vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan. Đợi đến khi tương đối hoàn hồn, họ mới nhận ra nơi bản thân vừa bước vào không đúng lắm. Nơi này gần như một không gian ngoài trời. Ngẩng đầu lên không thấy trần, lại mênh mông sáng sủa. Trước mắt họ là một cửa tò vò, bên trên còn có một bảng gỗ sơn son thếp vàng đề “Thông Thiên uyển”. Bước qua cửa, cảnh tượng trước mắt quả thật giống như vườn thượng uyển trên thiên cung. Bốn phía vọng lại tiếng đàn ca, giai điệu tưng bừng thịnh thế. Giữa vườn là một hồ sen rộng không thấy bờ bên kia. Tiếng nước róc rách chảy từ hòn non bộ giữa hồ, những đóa sen hồng tươi chúm chím nở, lá sen xanh ngát còn đọng vài giọt sương… tất cả đều sống động tựa hồ đây không phải lăng mộ dưới lòng đất mà là chốn bồng lai tiên cảnh. Đoàn người vừa ngơ ngác vừa thận trọng bước lên hành lang cửu khúc. Hành lang này làm bằng gỗ sơn đỏ, chạm trổ cầu kì, dẫn đến một đình nghỉ chân bát giác. Mái đình làm bằng lục ngọc, tám góc uốn cong, bên dưới rủ xuống một rèm châu che ngang mặt người. Trong mỗi đình đều có hai cung nữ tươi cười đứng đón, làm động tác mời đi tiếp. Mặc dù vừa thoát khỏi đám cung nữ hoạt thi nhưng không hiểu sao không ai thấy sợ hãi trước những cung nữ này. Cơ hồ họ chỉ là những tiểu cô nương xinh đẹp, sống động, cười lên như nụ hàm tiếu tháng Năm. Đoàn người bất tri bất giác đi theo sự dẫn dắt của cung nữ, đến được đình nghỉ chân ở cuối hành lang.