Không biết đã chạy được bao lâu, phía sau vẫn nghe thấy tiếng xào xạo của đàn kiến, mà phía trước lại là một tầng sương mù dày đặc, bốn bề không có ngã rẽ nào khác. Bách Hà Nhiên đưa tay ra hiệu mọi người dừng lại. Đám sương mù phía trước vô cùng kì dị. Hắn đeo găng tay thử xua tan làn sương. Nhưng đám sương mù như có sinh mệnh, vấn vít quấn vào tay hắn, không tan. Hắn quay sang nói với Đoàn Cẩn:
– Đoàn huynh, đệ chỉ xác định được sương này không có độc, không biết có trận pháp gì không? Huynh xem xem.
Đoàn Cẩn suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
– Ta cũng không cảm nhận được trận pháp nào ở đây. Nhưng làn sương này quá kì lạ. Không thể bất cẩn.
Tiếng đàn kiến đuổi theo càng lúc càng gần. Mọi người ai nấy đều sốt ruột. Bách Hà Nhiên không thể chần chừ thêm nữa, quả quyết:
– Không tiến thì chắc chết. Tiến lên thì may ra còn cửa sống. Vậy chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác nữa. Tất cả bám sát nhau, từ từ đi theo tôi.
Nói rồi hắn bước vào làn sương. Những người khác cũng lần lượt tiến vào. Làn sương này lạnh ngắt và đặc quánh, khiến mọi người có chút cảm giác tức ngực, hô hấp khó khăn. Bách Hà Nhiên thận trọng dò dẫm từng bước. Hắn biết, chỉ cần chạm phải cơ quan đơn giản như tên bắn ban nãy cũng không tránh được kết cục toàn quân bị tiêu diệt. Bởi trong làn sương này rất khó để cảm nhận nguy cơ, thính giác, thị giác, khứu giác đều bị vô hiệu hóa. Hắn chỉ có thể dùng kinh nghiệm cùng xúc giác nơi bàn chân để bước từng bước. Những người đi sau cũng ăn ý đặt chân chính xác vào nơi Bách Hà Nhiên đặt chân, không dám sai một li. Ai cũng hiểu, dù không chạm phải cơ quan nhưng chỉ cần lạc trong màn sương này cũng coi như cầm chắc án tử. Đoàn người chậm rãi tiến về phía trước.
Hơn một giờ sau, sương mù trước mặt Bách Hà Nhiên loãng dần rồi biến mất. Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, cả bọn ngã ngồi xuống đất thở hổn hển. Một màn này đúng là hữu kinh vô hiểm. Bách Lạp nhìn đồng hồ, bây giờ đã là đêm ngày 14, ông quyết định để cả đoàn nghỉ ngơi tại chỗ. Họ đã liên tục một ngày không được chợp mắt.
*
Cùng lúc đó, ở trong lều trên mặt đất, Di Giai giật mình tỉnh khỏi giấc mộng. Mồ hôi cô toát ra ướt cả áo ngủ. Những hình ảnh chắp vá trong mơ khiến đầu cô đau buốt. Cô biết, đó là những hình ảnh thuộc về Thường Hy. Nhưng tiếng gọi dịu dàng ôn nhu như dòng nước ấm kia thì cô không thể nhận ra được. Trong kí ức của Thường Hy dường như không nữ nhân nào có thanh âm như vậy. Di Giai bóp bóp trán. Cô với tay lấy bình nước ở đầu giường uống một ngụm lớn rồi lại nằm xuống. Cứ nghĩ đêm nay hẳn là một đêm mất ngủ nhưng trái lại, vừa đặt lưng cô đã lập tức mất ý thức.
*
Bên dưới lăng mộ, nhóm người lúc này chỉ còn lại ba mươi hai người. Một miếng kim loại còn chưa nhìn thấy đã mất ba tên lính khiến tên đội trưởng không khỏi tức đỏ mắt. Nhưng hắn không còn ngông nghênh như lúc mới vào được nữa. Nơi này quả thật nhiều thứ hại người, so với chiến trường còn khủng bố hơn. Chí ít ở trên chiến trường, hắn biết kẻ địch là ai, có vũ khí gì. Còn ở nơi này, kinh nghiệm của hắn chẳng khác một tên lính hạng bét là bao. Dù không cam tâm lắm nhưng hắn buộc phải nghe theo sự sắp xếp của nhóm người Bách Lạp.
Nơi nhóm người nghỉ chân là một không gian tương đối chật hẹp, phía trước là một mộ đạo sâu hun hút. Đã có bài học xương máu trong mộ đạo lần trước, nên lần này, nhóm người quyết định nghỉ ngơi cho lại sức rồi mới tìm hiểu mộ đạo này trước khi tiến vào. Sau khi đã nghỉ đủ, Bách Hà Nhiên soi đèn vào trong. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ gì, bất ngờ cả mộ đạo rực sáng. Cũng giống như mộ đạo trước, đây là một lối đi rộng gần hai mét, bốn bề lát đá vuông vức, nhẵn mịn. Có điều, dọc hai bên tường là những cung nữ cầm trường minh đăng. Cả bọn ngây người trước cảnh tượng này. Nhóm Mô Kim Hiệu Úy không xa lạ gì với trường minh đăng. Đây là loại đèn thường xuất hiện trong cổ mộ của vua chúa. Tương truyền, những ngọn đèn này có thể cháy ngàn năm không tắt là bởi vì chúng được đốt bằng thi du.
Những cung nữ đứng dọc mộ đạo mặc trang phục thời Minh hoàng, hai tay nâng trường minh đăng lên trước mặt. Dây bấc của những chiếc đèn này kéo dài từ chân đèn vào tận trong tay áo. Theo truyền thuyết, dây bấc sẽ được cấy sâu vào ngực họ, trực tiếp lấy mỡ người cầm đèn làm nhiên liệu đốt. Điều đáng kinh ngạc là những cung nữ này sống động như thật. Không chỉ trang phục còn lành lặn, giữ nguyên được màu sắc tươi tắn mà ngay cả làn da các nàng cũng vẫn căng mịn, trắng trẻo. Ngoài đôi mắt vô thần trắng dã, trông thật không khác gì người sống. Dưới ánh đèn bập bùng vàng vọt, cảnh tượng này trông thập phần quỷ dị.
Đám lính Mã gia quân nhìn thấy cảnh này thì da đầu tê rần. Bách Hà Nhiên không bỏ lỡ cơ hội dọa cho đám này một trận, vờ chẹp miệng cảm thán:
– Hoạt thi là loại đáng thương nhất. Đám hoàng thân quốc thích sẽ chọn ra những đồng nam đồng nữ còn sống, ép uống thủy ngân. Không chỉ thế, còn khoét lỗ trên đỉnh đầu, xương sống, lòng bàn chân bàn tay rồi đổ thủy ngân vào trong. Khi người đã chết lại lấy bột thủy ngân thoa khắp da thịt. Giữ cho vạn năm sau vẫn như người sống. Ây da. Những cô nương này thật đáng thương, đau đớn như vậy hẳn các nàng oán hận lắm. Các ngươi chớ thô bạo làm tổn thương các nàng ấy.
Đám lính sợ đến mất mật, thầm nghĩ hoạt thi không làm gì chúng ta thì đã biết ơn lắm rồi, đời nào chúng ta chủ động sờ vào bọn họ. Ngại mạng quá dài rồi sao? Lần này, chúng co cụm lại một chỗ, không dám liều lĩnh mở đường xông lên trước nữa. Bách Hà Nhiên liếc nhìn chúng, cười khẩy một cái rồi lững thững bước vào. Hắn biết đám hoạt thi này vốn đã bị đóng chặt xuống đất, không thể di chuyển. Mô Kim Hiệu Úy đều hiểu hoạt thi đều là vật được yểm, sẽ làm theo lệnh chủ nhân. Nhiều hoạt thi như vậy canh giữ mộ đạo này, hẳn nó sẽ dẫn đến nơi trọng yếu của lăng mộ. Như vậy, đám hoạt thi sẽ tấn công người tiến vào là điều không cần bàn cãi. Dù ngoài mặt không lộ vẻ sợ hãi như đám lính Mã gia quân nhưng trong lòng ai nấy đều nâng mức cảnh giác lên cao độ.
*** Thi du: mỡ xác người chết