“Choang.”
Thường Hy vừa trở về tiểu viện của mình trong Vu Điện đã nghe thấy tiếng ném đồ vật. Nàng bước chân qua khung cửa tò vò, nhìn đống quần áo, vật dụng của mình bị vứt đầy sân, ánh mắt lạnh đi vài phần.
– Tiểu thư, người về rồi.
Nha hoàn của nàng đang đứng một góc ôm mặt khóc, thấy nàng về vội chạy lại. Nàng ta còn chưa kịp kể lể gì, người ở trong phòng đã bước ra.
– Ồ, Thường tiểu thư đã về rồi đấy à? Ta thấy muội chẳng có lấy một bộ vu bào nên đem qua cho muội. Tiện thể dọn bớt những thứ không đúng quy củ của Vu Điện giúp muội. Muội xem, giờ mới ra dáng tiểu viện của một vu nữ chứ.
Tử Vân đứng trước cửa phòng, hếch mũi kiêu ngạo nhìn Thường Hy. Tính theo thứ bậc, nàng ta chính là tam sư tỷ của nàng, cũng là kẻ thiếu đầu óc nhất, thường xuyên ra mặt gây khó dễ cho nàng. Đối phó với những loại người này, Thường Hy trước giờ vẫn luôn bỏ qua không thèm chấp. Chó cắn người chẳng nhẽ người lại cắn lại nó ư? Tuy nàng nghĩ vậy, nhưng e rằng cứ cho qua thì những việc thế này sẽ tiếp diễn mãi mãi không có ngày nào yên. Hôm nay, nàng không muốn nhịn nữa.
– Tử Vân, hôm nay ngươi đã quá phận rồi đó!
Nàng nhìn Tử Vân, đôi mắt đẹp xoáy vào nàng ta, khiến nàng ta bất giác lùi ra sau. Thường Hy lại tiến lên một bước.
– Trước giờ ngươi khó dễ ta thế nào, hôm nay chúng ta gộp tính sổ một lần đi.
Tử Vân bị khí thế của nàng áp bức, miệng vẫn nói cứng:
– Ta là sư tỷ của ngươi, chỉ giúp ngươi tuân theo quy củ của Vu Điện. Ta làm gì quá phận? Ngươi dám làm gì ta, sư phụ sẽ không tha cho ngươi.
Thường Hy không nói nhiều với nàng ta nữa, nhanh như cắt rút nhuyễn kiếm xông đến. Tử Vân cũng vội rút kiếm đỡ. Thường Hy tấn công như vũ bão, không có nửa điểm lưu tình, thực sự như tấn công kẻ địch chứ không phải chỉ muốn dọa suông. Nàng muốn rung cây nhát khỉ, để những kẻ bắt nạt nàng biết rằng Thường Hy nàng từ hôm nay sẽ không nhịn nữa. Kẻ nào đến quấy nhiễu, nàng sẽ đánh kẻ đó phải lết về. Tay trái nàng kết ấn, bắn về phía Tử Vân một đạo linh lực. Tử Vân còn bận đối phó với nhuyễn kiếm trên tay phải của Thường Hy, không ngờ đến nàng còn có thể dùng pháp thuật bằng tay trái nên không kịp né tránh, cả người nàng ta bay về phía sau, đập vào cột nhà rồi rơi xuống. “Hự”, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng nàng ta. Tử Vân khó nhọc chống kiếm đứng dậy, cơ thể nàng ta đã run lẩy bẩy. Không phải vì bị thương quá nặng, mà là vì nàng ta quá sợ hãi. Nàng ta không thể tin được một tiểu thư sống trong nhung lụa như Thường Hy lại có sát khí áp đảo và khả năng vượt trội đến vậy. Ngày thường thấy nàng không chống cự, Tử Vân và các tỷ muội khác đều tin rằng đó là vì Thường Hy kém cỏi, tự thấy bản thân không đánh lại được bọn họ nên không dám gây sự. Nhưng hôm nay mới biết, võ thuật và pháp thuật của nàng có lẽ phải ngang ngửa với đại sư tỷ. Nghĩ vậy, Tử Vân càng thấy rét lạnh trong lòng. Nàng ta vội vã bắn lên trời một quả pháo lệnh. Đây là thứ mà người của Vu Điện sẽ mang theo khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Khi thấy pháo lệnh bắn lên trời, những người xung quanh sẽ tới tiếp ứng.
Tử Vân nhếch mép nhìn Thường Hy, nói:
– Thường Hy, hôm nay ngươi đả thương ta, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi Vu Điện.
– Ồ, vậy sao? Ta mong còn chẳng được.
– Ngươi…
Thường Hy ngước nhìn khói pháo lệnh, nếu đúng là sẽ bị đuổi khỏi Vu Điện thì nàng còn phải cảm ơn cô nàng Tử Vân ngu ngốc này.
Chẳng mấy chốc, Vu Mẫu mang theo một đám người kéo đến đầy sân tiểu viện. Thất sư tỷ Tử Lăng thân thiết với Tử Vân nhất, vội chạy đến đỡ nàng ta, còn không quên hét lớn cho mọi người cùng nghe thấy:
– Tử Vân, sư tỷ có sao không? Sao lại máu me đầy người như thế này? Thường Hy đã làm gì sư tỷ?
Có một giọt máu chảy từ khóe miệng nàng ta mà ngươi cũng nhìn ra thành “máu me đầy người”, mắt ngươi cũng thật có vấn đề. Thường Hy thầm nghĩ, nhưng nàng cũng chẳng buồn nói ra. Thái độ khinh khỉnh của Thường Hy càng làm cho Tử Lăng sôi máu, nàng ta quỳ xuống trước mặt Vu Mẫu, vẻ mặt căm tức nói:
– Sư phụ, mong người làm chủ cho Tử Vân. Tỷ ấy chắc chắn đã bị Thường Hy hãm hại. Vu Điện không thể tha cho một kẻ đả thương tỷ muội.
Vu Mẫu nhìn Thường Hy, giọng bà từ tốn nhưng nghiêm khắc:
– Thường Hy, con có gì để nói không?
– Người đúng là do ta đánh. Ai bảo nàng ta nhân lúc ta vắng mặt, vứt hết đồ đạc của ta.
– Sư phụ, đệ tử không làm vậy. Thấy muội ấy không có vu bào nên đệ tử có lòng tốt muốn đem vu bào cho sư muội. Vậy mà muội ấy lại hiểu lầm.
Tử Vân cố tình mang chuyện Thường Hy không mặc đồng phục của Vu Điện khơi ra trước mặt mọi người, Vu Mẫu có muốn bao che cũng không bao che được. Thấy Vu Mẫu trầm mặc, mà thái độ của Thường Hy lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đám người Tử Vân Tử Lăng lại càng nhao nhao mách tội nàng.
– Sư phụ, nàng ta tuy đã nhập Vu Điện nhưng lại bất tuân Vu luật, không chịu khoác Vu bào.
– Sư phụ, nàng ta tính tình đại tiểu thư, thường không ít lần gây sự với các đồng môn
– Sư phụ, nàng ta đả thương Tử Vân sư tỷ, tội này không thể tha.
– Sư phụ…
– Được rồi, im cả đi. Thường Hy, theo ta đến chính điện. Tất cả những người khác, về làm nhiệm vụ của mình đi.
Nói rồi, Vu Mẫu quay người đi. Thường Hy tra kiếm vào vỏ, thản nhiên cất bước đi theo bà. Lúc đi qua Tử Vân, nàng không quên liếc nàng ta một cái, khiến nàng ta sợ hãi co rúm người lại.
Chính điện thần điện Vu Mẫu.
Thường Hy quỳ giữa điện. Trước mặt nàng là tượng Mẫu thần cao hơn một trượng, lộng lẫy mà uy nghiêm. Vu Mẫu thắp ba nén nhang, cắm vào lư hương to trước ban thờ thần. Đoạn, bà quay lại nhìn Thường Hy, nói:
– Thường Hy, ta và phụ thân con có mối giao tình. Ta nhận lời ủy thác của ông ấy mới nhận con làm đồ đệ. Ta biết lòng con không ở đây, nhưng chí ít đã vào Vu Điện, con phải tuân theo quy tắc của Vu Điện. Hôm nay con đả thương sư tỷ, không mặc Vu bào. Ta phạt con hai mươi trượng. Hi vọng con sẽ có được bài học.
Thường Hy ngước nhìn bà, giọng lạnh lẽo:
– Sư phụ, nếu sau này bọn họ còn đến làm phiền con, con vẫn sẽ đánh.
Vu Mẫu thở dài. Bà đã đoán trước phản ứng của nàng sẽ như thế này. Thường Lã quả thật đã mang cho bà một nan đề. Tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ, tư chất lại hơn người, dạy kiếm đạo, dạy pháp thuật cho nàng thì rất dễ, nhưng tính tình cứng rắn bướng bỉnh, khó mà uốn nắn được. Vu Mẫu lắc đầu, phất tay áo. Ba vu sư đến, bắt nàng nằm lên tấm ván, bắt đầu hành hình.
Từng gậy từng gậy to như bắp chân một người đàn ông trưởng thành đánh xuống, Thường Hy cắn răng không kêu tiếng nào, nàng cắn đến môi bật máu. Tôi ở bên này đồng tâm với nàng cũng chịu đủ hai mươi trượng, nhưng thân xác này quả thật không chịu nổi. Ngay từ gậy đầu tiên, tôi đã khuỵu xuống. Cảm giác như vừa bị một chiếc xe tải cán qua. Tôi nghĩ nội tạng mình vỡ nát hết rồi. Kỳ ca vội độ khí cho tôi. Tôi nằm trong lòng chàng, siết chặt tay chàng, móng tay bấm vào tay chàng đến chảy máu. Kỳ ca không ngừng truyền khí vào lưng tôi, nhưng từng gậy giáng xuống như đánh nát từng phần cơ thể tôi. Toàn thân tôi run lẩy bẩy, rồi co giật, cuối cùng ngất lịm đi.
*** Vu bào: áo dành cho người tu hành Vu Giáo.