Ma quỷ không đáng sợ,
thứ đáng sợ là lòng tham của con người.
Dưới cú đánh của Đoàn Cẩn, một vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra tứ phía, cuối cùng tường đá sụp xuống một mảng lớn, lộ ra một lối đi sâu hun hút. Bách Hà Nhiên rọi đèn pin vào, chỉ thấy đây là một mộ đạo không dài lắm, chiều ngang đủ cho ba chiếc xe kéo dàn hàng, bốn bề vuông vức và trống trơn, không có lấy cả một đế nến. Đám lính Mã gia thấy vậy hào hứng xông lên trước.
– Có đường rồi! Vào thôi! Bảo bối ở phía trước rồi!
Tiếng hò reo của chúng khiến Viêm Tử Sâm cau mày. Mấy năm gần đây, hắn là người thường xuyên xuống đất nhất trong Bách gia. Hắn biết rõ, càng là những nơi trông có vẻ an toàn lại càng nhiều cạm bẫy. Nhưng hắn không hề có ý định can ngăn đám người này. Bọn chúng thực sự khiến hắn thấy chướng mắt.
Trái với Viêm Tử Sâm, Đoàn Cẩn thấy đám lính muốn xông vào mộ đạo liền cực lực phản đối. Anh nói với tên đội trưởng:
– Lăng mộ này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tôi nghĩ cần…
Không để anh nói hết, tên đội trưởng gằn giọng cười:
– Đoàn đại thiếu, có nguy hiểm hay không vẫn phải vào mới biết được. Hơn nữa, thời cổ đại lấy đâu ra máy móc, cùng lắm là mấy thứ bẫy rập đơn sơ. Ngài đừng cho rằng chúng ta ít học mà coi thường. Các huynh đệ, lên!
Hắn vừa dứt lời, hai mươi lăm tên lính chạy rầm rập tiến vào trong mộ đạo. Đoàn Cẩn vẫn định lên tiếng can ngăn nhưng Bách Lạp kéo anh lại, thấp giọng nói:
– Cứ để chúng mở đường đi.
Mười người còn lại thận trọng đi vào. Bách Hà Nhiên là người am hiểu cơ quan nhất nên đi phía trước. Hắn tỉ mỉ soi đèn vào từng ngóc ngách. Mộ đạo này cũng giống căn phòng ban nãy, tường và trần đều làm bằng đá, hoàn hảo không tì vết. Không biết những người thợ cách đây cả ngàn năm đã mất bao nhiêu thời gian mài giũa mới được thế này. Còn mịn hơn cả đá lát tường thời nay nữa. Bách Hà Nhiên tán thưởng. Bỗng, một tên lính phía trước kêu lên oai oái:
– Ối! Mẹ kiếp, giữa đường lại có hòn sỏi ngáng chân ông!
Nhận thấy có điều chẳng lành, Bách Hà Nhiên theo phản xạ hét:
– Cẩn thận!
Cùng lúc với tiếng kêu của hắn, hàng trăm mũi tên từ những ô vuông nhỏ không biết đã xuất hiện trên vách tường từ lúc nào bắn ra liên tiếp. Nhóm Mô Kim Hiệu Úy vốn đã có cảnh giác, vừa nghe tiếng hô của Bách Hà Nhiên cơ thể đã lập tức có phản ứng. Mười người thân thủ nhanh nhẹn vừa né vừa vung vũ khí chống đỡ làn mưa tên. Đám lính Mã gia quân thì không được như vậy. Bọn chúng còn đang dương dương tự đắc, thầm nghĩ đạo mộ cũng chẳng phải là việc gì khó, khác gì xuống chỗ không người lấy đồ đem về đâu. Làn mưa tên đột nhiên dội xuống khiến chúng không kịp trở tay, mười mấy người trúng tên, cũng may không vào chỗ hiểm. Chỉ có tên đi đầu bị bắn thành con nhím, bỏ mạng ở nơi mà chúng cho là “bẫy rập đơn sơ”.
Ba mươi tư người còn lại vừa thủ vừa lui, mười lăm phút sau mới chật vật ra được khỏi mộ đạo. Chân người cuối cùng vừa rút, mưa tên cũng ngừng lại. Mấy ô vuông trên tường vô thanh vô thức biến mất, như thể chúng chưa từng ở đó. Đám lính chưa đầy nửa giờ trước còn cười đùa cợt nhả, giờ tên nào tên nấy mặt mũi xám ngoét, có tên lá gan nhỏ còn hơi run rẩy. Tên đội trưởng bị một mũi tên sượt qua má, máu chảy thành dòng trên mặt khiến hắn càng có vẻ dữ tợn. Hắn nhìn lính của mình, vàng bạc châu báu còn chưa kịp thấy đã có kẻ phải hi sinh, nghiến răng trèo trẹo. Lại nhìn sang nhóm người Bách Lạp, ai nấy vẫn y phục chỉnh tề, nét mặt bình tĩnh thản nhiên. Nỗi nhục bùng lên thành cơn giận, hắn không đầu không cuối nói:
– Kì lạ, mũi tên có mắt hay sao lại chỉ nhằm binh lính Mã gia quân mà bắn. Người khác một vết trầy da cũng không có. Hừ!
Nhóm Bách Lạp hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì nhưng không ai lên tiếng. Xuống đất rồi kị nhất là nội bộ bất hòa. Lăng mộ càng lớn, chủ mộ địa vị càng cao thì cạm bẫy bên trong càng vạn phần hung hiểm. Quân mình đánh quân ta như vậy không khác nào tự giảm tỉ lệ sống sót của bản thân. Nhưng Bách Hà Nhiên không nghĩ vậy. Hắn chấp nhận đi cùng Mã gia quân không có nghĩa hắn coi đám lính là “người mình”. Ban nãy hắn đã có ý tốt nhắc nhở, nhưng bọn chúng thì sao? Bị như vậy là chúng đáng đời. Nếu không nhờ hắn, hai mươi lăm tên còn sống nổi một đã là may mắn. Còn dám ở đây bóng gió gì chứ? Bách Hà Nhiên máu nóng xông lên đầu, túm cổ tên đội trưởng quát:
– Mẹ nó, mày có ý gì?
Tên đội trưởng nhếch mép:
– Còn có thể là ý gì? Ta nói các ngươi có phải giở trò không? Tại sao…
Bốp!
Bách Hà Nhiên vung nắm đấm nhằm thẳng vào mặt hắn. Tên đội trưởng ngã vật ra đất, vết thương trên mặt rách ra, máu loang cả nửa bên mặt, từng giọt nhỏ tong tỏng xuống đất. Hắn cười khùng khục, lấy tay quệt máu trên miệng, loạng choạng đứng lên. “Được lắm, hôm nay dù có là Bách đại thiếu gia ta cũng phải dạy cho thằng oắt con này một bài học.” Hắn thầm nghĩ.
Lúc này, xung quanh bỗng nổi lên tiếng lạo xạo. Âm thanh như có hàng triệu hạt cát từ trên cao đổ xuống sàn đá, càng lúc càng lớn. Bách Hà Nhiên và tên đội trưởng đang định lao vào nhau cũng khựng lại. Mọi người nín thở lắng tai nghe. Âm thanh kì lạ từ xa vọng lại càng gần. Nhưng nơi bọn họ đứng có lối thoát, khẳng định không phải bẫy cát. Một Mô Kim Hiệu Úy đứng gần ngách bên phải nhất bỗng hét thất thanh:
– Kiến… kiến ăn thịt! Chạy mau!
Chỉ ba từ này thôi cũng đủ sức lấy mạng những kẻ nhát gan. Kiến ăn thịt là quân đoàn đông đảo và khát máu nhất trong lòng đất. Nơi nào chúng tràn qua, nơi đó chắc chắn không còn sự sống. Có lẽ chúng đã bị mùi máu của những kẻ trúng tên thu hút. Hoặc cũng có thể, chúng chính là tầng thứ hai của cái bẫy liên hoàn này. Kẻ nào thoát khỏi mưa tên trong mộ đạo sẽ được chúng ra nghênh đón. Đoàn người ngay lập tức chạy vào ngách bên trái. Ngay sau đó, hàng triệu con kiến như một đợt thủy triều đen tràn vào. Hai tên lính vừa trúng tên ở chân bị tụt lại, chỉ kịp hét lên một tiếng đã bị đàn kiến phủ lên. Tên đội trưởng ngoái lại nhìn, khi đàn kiến đi qua, hai kẻ kia chỉ còn lại xương trắng. Toàn thân hắn lạnh toát, dứt khoát không nhìn nữa, cắm đầu chạy.