Lầu son gác tía đêm cô quạnh
Nhà
tranh vách nứa hữu uyên ương
Cánh cổng sắt nặng nề mở ra. Đích thân Vu Mẫu ra đón nàng và Thường Lã. Khác với tưởng tượng của nàng, Vu Mẫu có vẻ hiền từ, phúc hậu. Bà tuổi ngoại tứ tuần, mái tóc đã điểm bạc buộc đơn giản phía sau. Đồng phục của vu nữ đều là váy đỏ áo trắng. Vu Mẫu cũng mặc như vậy, nhưng khoác ngoài thêm một chiếc áo lụa thêu chìm, trông vô cùng trang trọng. Sau khi giới thiệu đơn giản, Thường Hy và nha hoàn được một vu nữ dắt về tiểu viện đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Vu Mẫu mời Thường Lã vào chính điện. Thường Hy cũng không quan tâm họ bàn bạc chuyện gì, nàng dứt khoát quay người rời đi như không muốn ở gần Thường Lã thêm một giây phút nào nữa.
Những tháng ngày sau đó, nàng cũng chẳng rõ mình đã sống thế nào. Ngày ngày đúng giờ luyện kiếm, đúng giờ lên lớp học thuật pháp, như một con rối không có linh hồn. Khi nàng nhập môn, điện Vu Mẫu đã có bảy Thánh nữ, những người này đều được coi như sư tỷ của nàng. Nhưng vì nàng không vào Vu Điện từ nhỏ, không phải vượt qua cả vạn người mới được bái Vu Mẫu làm sư, nên bảy vị sư tỷ này đều không coi nàng ra gì. Trong mắt bọn họ, Thường Hy chỉ là một tiểu thư đỏng đảnh, nhờ có cha là quốc sư nên mới được vào thẳng điện Vu Mẫu. Vì thế, bọn họ trong tối ngoài sáng đều không ít lần làm khó dễ nàng. Lúc nàng định luyện kiếm thì kiếm trên giá bị lấy đi mất. Lúc nàng ăn cơm thì trong cơm có sâu. Những chuyện như vậy ngày nào cũng có. Nha hoàn theo hầu nàng còn tức đến phát khóc, nàng lại lẳng lặng bỏ qua như chẳng có chuyện gì. Chỉ là thỉnh thoảng, vào những đêm trăng thanh, nàng sẽ bay lên mái tiểu viện, nhìn ánh trăng rồi tự hỏi “Thường Hy, ngươi có còn sống không?”, “Hạ Kỳ, chàng đang ở đâu?” Những câu hỏi này nàng đã hỏi đi hỏi lại biết bao nhiêu lần, chưa từng được hồi đáp. Chỉ có mình nàng lặng lẽ ngước mắt lên, để giọt nước mắt trào ra rồi nhanh chóng biến mất dưới làn tóc mai.
Hai tháng sau, cuộc sống của nàng ở điện Vu Mẫu đã đi vào quỹ đạo. Thường Hy không có ý định bỏ trốn, Vu Mẫu cũng dần không quản nàng chặt chẽ nữa. Bà cũng khá hài lòng về nàng. Trong số các đệ tử đồng trang lứa, nàng có thể xem là người có thiên phú nổi trội nhất. Ngay cả bảy người sư tỷ đang giữ vai trò Thánh nữ cũng không làm khó được nàng. Nếu nàng chuyên tâm tu luyện, chỉ sau nửa năm, nàng có thể vượt qua bài kiểm tra để trở thành Thánh nữ. Đây cũng là kì vọng của Vu Mẫu và Thường quốc sư. Chỉ có điều, Vu Mẫu vẫn luôn biết, lòng nàng không đặt ở đây.
Đầu đông, hoa bỉ ngạn mới tháng trước nở đỏ rực cả một dải núi Nhạn đã sắp tàn. Thường Hy theo lệnh Vu Mẫu xuống núi làm nhiệm vụ. Khi quay trở về, nàng không lên núi vội mà vòng ra sau núi. Ở đó, có một căn nhà trúc nhỏ bên cạnh một con suối. Lần làm nhiệm vụ trước nàng đã phát hiện ra nó. Từ đó, nơi đây thành căn cứ bí mật, cũng là nhà an toàn của nàng. Mỗi lần xuống núi làm nhiệm vụ, nàng đều rẽ vào đây nghỉ ngơi hai, ba hôm. Chỉ có ở đây, nàng mới cảm thấy tìm lại được bản thân, sống như nàng đã từng. Thường Hy xắn tay áo, múc một vốc nước lên rửa mặt. Cuộc sống tự do tự tại thế này, nàng thích. Tuy đã có thể tự do một chút, nhưng nàng hoàn toàn không có ý định quay trở lại Hạ đô. Thứ nhất là vì, nếu nàng về đó, nhất định sẽ bị bắt lại và giam lỏng. Thứ hai, là vì Hạ Kỳ. Chàng có gánh nặng giang sơn, nàng biết. Nhưng nếu chàng không đến tìm nàng, hẳn là trong lòng chàng đã có quyết định bên nào nặng hơn.
Tôi nhìn nàng thiếu nữ mới qua tuổi 15 trước mắt, nói với Kỳ ca:
– Thật ra lúc này lòng em đã tĩnh lặng rồi. Em đã nghĩ, nếu có thể, sau khi Vu Mẫu mất đi, em cũng không tranh giành với bọn họ làm gì. Em sẽ tìm một nơi như thế này, có nhà, có suối, yên yên ổn ổn sống. Chiến tranh, chính trị, quốc gia, tất cả những thứ ấy không liên quan gì đến em nữa. Kể cả chàng. Đó mới là con đường tốt nhất cho em.
– Nhưng ta đã tìm được nàng.
– Phải, chàng vẫn đi tìm em. Phá vỡ cuộc sống yên bình khó khắn lắm mới có được này của em.
– Nàng không yên bình, nàng chỉ giả vờ như thế để lừa người dối mình thôi. Ta đã nói rồi, ta là thiên mệnh của nàng.
Kỳ ca đáp. Giọng vẫn ôn nhu nhưng ngữ khí bá đạo không cho người khác cơ hội phản bác. Chàng nói như thể đó là lẽ đương nhiên. Mà có lẽ, đó chính là lẽ đương nhiên. Tôi thuộc về chàng. Chàng là của tôi. Chàng đã dùng hơn 3000 năm để chứng minh điều đó.
Một tháng sau, Thường Hy lại trở về căn nhà trúc sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Nàng sững lại vì vệt máu đỏ chói nhỏ từ bờ suối vào trong nhà. Thường Hy nhíu mày. Nàng lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm, thận trọng tiếp cận căn nhà. Kẻ nào đó đã phát hiện ra căn cứ bí mật này của nàng. Là bạn hay thù còn chưa rõ, nhưng nàng vẫn nên có chuẩn bị. Thường Hy huy động hết cả năm giác quan, chú ý từng động tĩnh trong căn nhà. Mùi máu khá nồng. Có lẽ hắn bị thương không nhẹ. Bản thân nàng vẫn đang mệt mỏi vì vừa làm xong một nhiệm vụ phức tạp. Vậy nên dù biết đối phương bị thương, nàng vẫn không buông lỏng phòng bị.
“Cạch”. Cánh cửa trúc bất ngờ mở ra, một bóng người cao sừng sững ngược sáng đứng trước cửa. Cả thế giới trong mắt nàng rơi vào tịch mịch, chỉ còn lại nụ cười để lộ ra lúm đồng tiền càng thêm tuấn lãng.
– Hy nhi, cuối cùng ta cũng chờ được muội.
Cạch. Kiếm trên tay Thường Hy rơi xuống đất. Nàng buông bỏ mọi cảnh giác, lao vào lòng chàng như một con thú nhỏ. Nàng hít thật sâu mùi của chàng, mùi hương thanh mát mà nàng mong nhớ bấy lâu. Hạ Kỳ siết lấy nàng thật chặt. Chàng vùi mặt vào tóc nàng. Cô gái nhỏ của chàng, ba tháng không gặp, sao lại có vẻ trưởng thành gai góc đến thế này. Hạ Kỳ ôm lấy mặt nàng bằng cả hai bàn tay, trêu đùa:
– Cô nương này từ đâu đến? Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không? Sao lại thất lễ với tại hạ thế này? Cô nương làm thế này, ta còn gả cho ai được nữa? Cô nương phải chịu trách nhiệm với ta cả đời đấy!
Đôi mắt phượng của Thường Hy ngập nước mắt, nhưng khóe miệng lại không ngăn được nụ cười. Đúng là chàng, là thiếu niên luôn thích trêu chọc nàng, là Hạ Kỳ nàng ngày đêm mong nhớ. Ba tháng xa chàng dài như ba năm. Khi nàng đã gần cạn hết hi vọng, chàng lại xuất hiện, thắp lên trong tim nàng hàng ngàn ngọn lửa.
Nhìn Thường Hy vừa khóc vừa cười, tim Hạ Kỳ quặn thắt. Chàng khẽ hôn lên mắt nàng, rồi không kiềm được đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, nếm vị nước mắt mặn đắng.
– Hự!
Hạ Kỳ buông Thường Hy, chàng ôm vết thương trên ngực thở hổn hển. Lúc này Thường Hy mới nhớ ra mùi máu tanh nồng sộc lên khắp phòng. Nàng cuống quýt:
– Hạ Kỳ, chàng bị thương ở đâu?
Hạ Kỳ xua tay:
– Không sao, không sao. Bọn thị vệ đại nội xuống tay chẳng lưu tình gì cả. Tốn công ta ngày thường cố gắng làm thân với chúng.
Thường Hy dìu chàng vào trong nhà. Nàng thường về đây tự băng bó vết thương sau mỗi lần làm nhiệm vụ nên trong nhà luôn sẵn một ít thuốc trị thương và băng vải. Thấy nàng thành thục xử lý vết thương, trong lòng Hạ Kỳ đau đớn. Chàng kéo nàng vào lòng:
– Hy nhi, ta muốn đưa nàng đi. Nàng có muốn… đi cùng ta?
– Đi cùng chàng? Chàng muốn đi đâu?
– Bất cứ đâu. Ngao du thiên hạ, bốn bể là nhà. Chỉ cần có nàng ở bên.
Thường Hy ngước nhìn người con trai trước mặt. Nụ cười của chàng tươi tắn rạng rỡ, như ánh mặt trời, như gió mùa xuân. Nàng gật đầu:
– Chỉ cần có chàng ở bên.
Dưới ánh nến chập chờn, vết bớt hình cánh hoa bỉ ngạn nơi đuôi mắt nàng như nở rộ.