Thường Hy giở hết khả năng kiếm pháp lẫn huyền thuật, mang tất cả nộ khí trong lòng đánh tới. Nhưng lần này Thường Lã đã có chuẩn bị. Ông dồn linh lực vào tay, cánh tay phát ra tử quang. Nhuyễn kiếm của Thường Hy chém xuống va chạm với cánh tay ông, “keng” một tiếng, gãy làm ba khúc. Nàng biết mình không phải đối thủ của cha, bèn vứt kiếm gãy, quay mình toan chạy. Nhưng Thường Lã đã nhanh hơn nàng một bước. Ông lật tay, điểm huyệt ngủ của nàng. Khoảnh khắc ngã xuống, trong đầu Thường Hy chỉ còn chữ hận.
– Chàng biết không, trong lòng em lúc này chỉ có hận. Em hận cha không thương em, hận chàng không giữ lời.
Tôi ôm ngực, nước mắt chảy dài. Tôi không dám quay sang nhìn Kỳ ca. Bởi trong lòng tôi lúc này tràn ngập cảm xúc của Thường Hy, hận cha, hận chàng. Kỳ ca ôm lấy vai tôi, chàng nhẹ giọng nói:
– Xin lỗi nàng, Hy nhi. Ta đã không đến kịp.
Hóa ra, sau khi Thường quốc sư rời đi, Hạ hầu cũng quay lại thư phòng gặp chàng. Nhưng lời ngài giải thích, chàng cũng như tôi, không nghe lọt tai được một chữ nào. Chàng cũng cho rằng bọn họ chỉ vì lợi ích quốc gia mới đưa Thường Hy vào Vu Điện, đổi lại sự ủng hộ của Vu Mẫu và mười hai trưởng lão. Nghĩ lại mới thấy, chúng tôi đều thật ngây thơ. Khi chàng chống lệnh Hạ hầu định đi tìm Thường Hy, chàng bị ngài nhốt vào tẩm điện, mười hai canh giờ đều có cao thủ đại nội canh giữ. Vì thế, chàng đã lỡ hẹn với nàng.
Hạ Kỳ bị giam lỏng đúng ba tháng. Trong ba tháng này, chàng không ngừng tìm cách bỏ trốn, không ngừng luyện tập kiếm thuật. Ba tháng sau, cao thủ đại nội không còn một ai là đối thủ của chàng nữa, Hạ Kỳ thuận lợi xuất cung, chạy đi tìm Thường Hy.
3000 năm trước, thiên hạ chia thành năm quốc gia: Hạ, Thương, Mộ, Trần, Tây Tư. Trong đó, Tây Tư là mẫu quốc, bốn nước còn lại là chư hầu. Người dân trên mảnh đất này chủ yếu thờ thần Mẫu, mỗi quốc gia đều có một Vu Điện lớn và vô số Vu Điện nhỏ. Đứng đầu mỗi Vu Điện là vu sư trưởng, chỉ có người đứng đầu Vu Điện lớn nhất nằm ở Tây Tư được gọi là Vu Mẫu. Những ngày lễ lớn như ngày hoàng đế đăng quang, đại hôn, hay lập đàn cầu thần Mẫu ban phúc… đều do Vu Điện làm chủ. Nhưng đến thời Tân đế, hoàng đế ham mê tửu sắc, là một hôn quân vô đạo, xúc phạm Mẫu thần. Vì thế, Vu Mẫu mang theo mười hai vị trưởng lão cùng hơn một vạn đệ tử rời Vu Điện về ngoại thành Hạ đô của Hạ quốc.
Ngoại thành Hạ đô, cách cổng thành hơn năm mươi dặm về phía Đông là dãy núi Nhạn. Dãy núi này gồm mười ba đỉnh núi, cao nhất là đỉnh Thần Phong, chính là nơi có điện thờ thần Mẫu, nơi Vu Mẫu ở. Mười hai đỉnh còn lại do mười hai vị trưởng lão cai quản. Bên dưới mỗi trưởng lão đều có hơn nghìn đệ tử, những đệ tử này từ nhỏ đã được đưa lên núi tu tập, có người chuyên tu thuật pháp, có người mạnh kiếm đạo, có người lại tập trung rèn luyện gieo quẻ, bói toán. Ba năm một lần, mười hai đỉnh núi sẽ tổ chức thi đấu chọn ra một người mạnh nhất, tinh thông tất cả các phương diện. Người này sẽ được đưa đến đỉnh Thần Phong, trở thành Thánh nữ, được đích thân Vu Mẫu truyền dạy. Một trong những Thánh nữ đó sẽ trở thành Vu Mẫu đời tiếp theo. Mà lần này, Thường Hy chính là được đưa thẳng đến đỉnh Thần Phong.
Trong chiếc xe ngựa lọc cọc chạy trên con đường dưới chân núi, Thường Hy đã tỉnh từ lâu. Tay chân nàng bị trói, cũng không vận linh lực được, có lẽ đã bị Thường quốc sư phong bế kinh mạch. Nàng dựa vào thành xe, lựa tư thế thoải hơn, nhắm mắt dưỡng thần. Toàn thân nàng toát lên vẻ ủ rũ, chán nản, không còn thấy bóng dáng tiểu cô nương linh động, hoạt bát trước kia đâu nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến chân núi, từ đoạn này trở đi người muốn lên đỉnh Thần Phong buộc phải leo hơn một ngàn bậc thang đá. Thường Hy được nha hoàn cởi trói chân rồi đỡ xuống xe. Nàng ngước lên nhìn đỉnh núi cao vời vợi, chẳng nói nửa lời, nhấc gót bước lên. Đằng sau nàng là đoàn người hộ tống gồm một trăm thị vệ và cả cha nàng, Thường Lã. Cánh tay Thường Hy vẫn bị trói khiến nàng leo lên có chút chật vật. Leo được gần nửa đường, nàng quay lại, nói với Thường Lã bằng giọng lạnh băng:
– Thường quốc sư, phiền ngài cho người cởi trói tay cho ta. Như thế này ta khó mà leo được lên đến Vu Điện. Ngài phong bế kinh mạch ta, lại mang theo cả trăm thị vệ thế này, ta có mọc cánh cũng không thoát khỏi tay ngài.
Thường Lã coi như không nghe thấy lời nói xấc xược của nàng, chỉ sai thị vệ cởi trói. Thường Hy xoa xoa cổ tay đã mỏi nhừ, cũng chẳng buồn nhìn cha nàng thêm một lần, lại quay người bước tiếp. Đứng trước cánh cổng sắt to dày của Vu Điện, lòng nàng chợt lạnh lẽo. “Không ngờ cuộc đời ta cuối cùng lại bị giam sau cánh cửa này.” Nàng đưa mắt nhìn ra xa. Đỉnh Thần Phong là đỉnh núi cao nhất dãy núi Nhạn. Nàng thu vào tầm mắt mười hai tòa điện nghiêm trang nằm trên đỉnh mười hai ngọn núi quanh năm phủ mây mù. Đây sẽ là nơi nàng sống suốt cả quãng đời còn lại sao? À, như vậy sao có thể gọi là “sống”? Nàng sẽ chỉ tồn tại ở nơi đây, như một cái bóng, như một hồn ma vất vưởng chốn nhân gian. Sẽ không còn ai nhớ đến nàng, không còn ai nhắc về nàng, không còn ai gọi nàng một tiếng “Hy nhi”. Tim nàng đau nhói, “Hạ Kỳ, chàng đang ở đâu?”.