Tháng ba, trời vẫn lạnh đến thấu xương. Mùng 2 tốt cho hỉ sự, khởi hành, động thổ, một đoàn người ngựa từ Nam Kinh xuất phát. Chuyến đi lần này gồm bốn người nhà họ Bách, Đoàn Cẩn đại diện cho Đoàn gia, sáu người thuộc ba đại gia tộc khác cùng với hai mươi lăm lính Mã gia quân. Nửa tháng trước, một đoàn hơn năm mươi người từ các gia tộc thuộc Mô Kim phái đã xuất phát. Nhiệm vụ của nhóm trước là mở đường núi, dò cửa xuống và tìm nơi hạ trại. Nhóm sau là những nhân vật trọng yếu sẽ trực tiếp xuống đấu. Tổng số người tham gia lần úp đấu này lên đến gần một trăm. Xét từ quy mô có thể thấy Bách Lạp đánh giá cao lăng mộ này đến đâu.
Bách Di Giai không thường theo cha đi úp đấu. Nhưng lần này cô có một thôi thúc kì lạ. Kể từ sau lễ sinh thần của Bách Hà Nhiên, cô đã luôn có cảm giác mình phải đi. Hạ Kỳ nghe cô nói vậy cũng không tỏ ý ngăn cản, anh nói:
– Nếu nàng đã muốn đi vậy thì đi đi. Dù sao cô ta cũng chẳng thể hại nàng.
Di Giai cũng tự cho rằng với bản lĩnh của mình, quả thật bánh tông xuất hiện cũng không đến nỗi đấu không lại. Thái độ của Bách Lạp lại hơi khác lạ. Trước Tết dương lịch, ông kịch liệt phản đối. Ông cảm thấy cái đấu lần này quá nguy hiểm, cho dù cô không xuống, nhưng chẳng may người bên dưới đụng phải cơ quan, một góc hầm mộ sụp xuống cũng khiến tuyết lở. Lúc ấy có bản lĩnh thông thiên cũng không chạy thoát. Sau Tết dương lịch, Bách Lạp đột ngột thay đổi quyết định. Ông cho phép Di Giai đi cùng với điều kiện cô chỉ được ở trong trại, ông sẽ cho người chăm sóc cô.
Cả đoàn người mất hơn bảy ngày đường mới đến nơi được cho là có lăng mộ vị Nhu hoàng quý phi nọ. Đây là một dãy núi thuộc vùng Tây Bắc. Họ hạ trại dưới chân núi, quyết định nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm mai mới lên núi tụ họp với nhóm mở đường. Đều là những người có kinh nghiệm di chuyển đường xa nhưng vẫn không tránh khỏi mệt mỏi, sau bữa tối đơn giản, ai nấy về trại của mình rồi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn Đoàn Cẩn vẫn ngồi trước đống lửa, anh ngước nhìn bầu trời. So với nội đô, bầu trời ở vùng núi hoang vu này rộng lớn hơn, trong trẻo hơn và có vô vàn tinh tú. Trong mắt Đoàn Cẩn, những vì sao ấy giống như một thế trận lớn khiến anh không khỏi trầm trồ. Dưới ánh sáng mờ ảo của vầng trăng sắp tròn, dãy núi uốn lượn như một con rồng đen im lìm trong giấc ngủ. Dẫu đã qua cả ngàn năm, địa thế theo tự nhiên mà có chút thay đổi, nhưng đây quả thật là long mạch, phù hợp xây lăng mộ của vương tôn hoàng tộc. Họ chắc chắn không đi nhầm. Nhưng càng đến gần, nỗi bất an ẩn ẩn trong lòng Đoàn Cẩn càng lớn. Anh bỏ thêm mấy cành củi khô vào đống lửa, tự lẩm nhẩm điểm lại xem mình có quên chi tiết nào không. Chuyến xuống đấu này có cha con Bách Lạp và năm người là Mô Kim Hiệu Úy, cùng với anh và một người nữa là truyền nhân Phát Khâu phái. Mô Kim phối hợp với Phát Khâu là đội hình tốt nhất, xác suất thành công an toàn cao nhất. Hơn nữa, cả mười người đều dày dặn kinh nghiệm, thân thủ và nội lực đứng đầu trong giới. Đoàn Cẩn thở dài. Anh phát hiện ra dạo gần đây mình hay thở dài. Có lẽ, cuộc đời sẽ luôn có những biến số, ngoài thở dài ra con người cũng không biết phải làm sao.
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ, đoàn người đã thu dọn lều trại tiếp tục lên đường. Đoạn đường núi này đã được nhóm đi trước phạt cây dẹp đá nên chỉ mất nửa ngày nhóm Bách Lạp đã đến được nơi cần đến. Nhác thấy bóng Bách Lạp, mấy người đứng đầu nhóm mở đường nhanh chóng ra đón. Đây là một khoảnh đất bằng phẳng nằm ở lưng chừng núi, phải đi thêm chừng một cây số mới đến cửa mộ. Đám người nhóm mở đường đã sớm dựng trại ở đây. So với lều trại đêm qua nhóm Bách Lạp dựng tạm thì quy mô hơn nhiều. Gần hai mươi căn lều quây thành hai vòng tròn đồng tâm, ở giữa là đống lửa lớn, ngoài cùng là nơi giữ ngựa cùng một số căn trữ binh khí, đạo cụ, thực phẩm. Gia đình Bách Lạp ở ba căn chính giữa vòng trong. Toán lính Mã gia quân được phân ở vòng ngoài, nơi xa nhất. Dù sao người ở đây ai cũng không vừa mắt đám này.
Lúc này, trong căn lều chính của Bách Lạp, một người đàn ông trung niên thuộc nhóm mở đường đang báo cáo tiến độ công việc.
-Bách lão gia, về cơ bản mọi việc đều đã an bài tốt. Cửa mộ mà chúng ta xác định có lẽ nằm chếch phía trên lăng mộ, cách thiên điện một đoạn không xa. Nếu vào từ đây có thể tới được thiên điện rồi quay về trong thời gian sớm nhất, cũng là con đường ít gây phiền nhiễu đến minh điện nhất. Chúng tôi ngu dốt, chỉ có thể xác định bên dưới đích thị có lăng mộ lớn. Xét về quy mô và cấu tạo thì không sai khác với những lăng mộ hoàng tộc đương thời. Nhưng có đúng là lăng của Nhu hoàng quý phi hay không, vẫn phải cậy vào Bách lão gia cùng Đoàn công tử.
Bách Lạp gật gù:
– Địa hình nơi này là thế rồng cuộn, uy nghiêm mà an tĩnh, đích thị phù hợp làm nơi an táng cho hoàng tộc. Bên dưới chân núi là một dòng sông, tuy không phải là sông lớn nhưng lại chia thành chín nhánh. Chủ lăng mộ là nữ thì đời sau ắt thịnh vượng. Tiểu Đoàn, đêm qua con xem tinh tượng thấy thế nào?
Kể từ sau sinh thần của Bách Hà Nhiên, biết Bách Di Giai và Đoàn Cẩn không thể, Bách Lạp bèn nhận anh làm nghĩa tử. Vốn Đoàn Cẩn cũng dành nhiều tình cảm cho Bách gia nên anh cũng không từ chối. Hơn nữa, sự xuất hiện của Hạ Kỳ cùng Húc càng khiến Đoàn Cẩn cảm thấy muốn bảo hộ Bách gia, đặc biệt là Di Giai. Lần úp đấu này có sự góp mặt của cô, trước sau gì Đoàn Cẩn vẫn thấy không yên tâm. Anh vẫn luôn để ý chăm sóc cô em gái nhỏ này. Đoàn Cẩn đang chìm trong suy nghĩ với nỗi bất an ngày càng lớn, bỗng nhiên bị hỏi đến không khỏi có chút ngơ ngác. Sau một khắc định thần, anh mới trả lời:
– Nghĩa phụ nói không sai. Con thấy có thể khẳng định người bên dưới là nữ nhân hoàng tộc. Lăng mộ này được yểm rất kĩ. Nếu không phải có người tình cờ bị lạc trên núi vào đúng dịp Nguyên Tiêu năm ngoái thì chắc chắn không ai có thể phát hiện ra được. Thế trận trấn yểm này đích thực là chỉ có ở thời Minh hoàng. Năm đó, vị đạo sĩ vẫn luôn đi theo Minh hoàng chính là người đã phát minh ra thế trận này. Sau đó, theo lệnh của Minh hoàng, ông ta cũng không thu nạp đồ đệ. Trận thế này theo đó cũng thất truyền. Nhiều năm trôi qua, địa hình thuận theo tự nhiên mà có chút thay đổi dẫn đến thế trận không còn mạnh mẽ như xưa. Xét tất cả các điểm này, khẳng định người bên dưới là Nhu hoàng quý phi.
Từ lúc đến chân núi, Bách Lạp cũng nhìn ra thế trận trấn yểm này. Thế trận này đối với người bình thường mà nói hầu như không có ảnh hưởng gì. Càng là người am hiểu thuật pháp, trong người có chút nội lực sẽ càng thấy khó chịu. Sức ép này cũng tăng dần khi đến càng gần lăng mộ. Nếu thế trận này không bị tự nhiên làm giảm sức mạnh, có thể nói người có dã tâm cưỡng ép xâm phạm sẽ nội thương đến mức thất khiếu chảy máu. Minh hoàng quả đã tính toán chu toàn. Ông nghĩ ngợi một lúc rồi bàn bạc với Đoàn Cẩn trước hết tìm mắt trận phá bỏ hoàn toàn thế trận đã sụp đổ này trước. Đúng ba ngày sau, tức ngày 12 âm lịch mới xuống đất. Đoàn Cẩn cũng cho là phải. Cảm giác bồn chồn bất an trong anh có lẽ một phần do ảnh hưởng của thế trận, cứ phá bỏ xem sao đã. Hơn nữa, đám binh lính Mã gia không hiểu thuật pháp, nhỡ động tay động chân làm thế trận có biến hóa, lúc đó chỉ e không kịp trở tay. Thống nhất xong, Đoàn Cẩn bắt tay luôn vào việc. Đối với trận pháp, Đoàn gia vẫn là gia tộc đứng đầu.
* Nguyên Tiêu: Ngày Rằm Tháng 1 Âm Lịch