Sau Tết dương lịch, Mã Anh một lần nữa ghé thăm Bách gia.
Mã Anh kém Bách lão gia nửa con giáp nhưng người nhỏ thó và mái tóc đã phải dùng đến bột nhuộm. Thời trẻ, lão từng theo Bách Lạp chinh Đông chiến Tây. Sau khi huynh trưởng lão bị quân địch đánh cho tàn phế, lão bỏ lại cuộc sống phiêu bạt, về Mã gia gánh trọng trách gia tộc. Mã gia nhiều đời làm chính trị. Bọn họ luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Mỗi cá nhân, cho dù là gia chủ, cũng chỉ là một quân cờ trên cả bàn cờ. Hôm nay ngươi có địa vị, có năng lực, cả gia tộc sẽ nằm dưới chân ngươi. Nhưng ngày mai ngươi hết giá trị lợi dụng, cả gia tộc sẽ coi ngươi là phế vật. Huynh trưởng của Mã Anh chính là một minh chứng. Mã Anh là đại tướng của toàn Mã gia quân, nhưng huynh trưởng tàn phế của lão không biết đang ăn xin ở xó xỉnh nào. Một gia tộc máu lạnh không có tình người. Đó cũng là lý do dù từng cùng vào sinh ra tử, nhưng kể từ khi Mã Anh tiếp quản sự vụ trong Mã gia, Bách Lạp không còn thân cận với lão nữa.
Mã Anh ngồi nửa dựa trên chiếc ghế trong thư phòng. Lão xoay xoay cái chén ngọc trên tay, cười nói:
– Chuyện hôm trước ở lễ sinh thần Hà Nhiên quả thật là ta đường đột. Nhưng Bách huynh, ta thực sự có ý đưa Mã gia quân xuống đấu lần này.
Bách Lạp sớm biết chủ ý của lão. Ông chăm chú rót trà, mắt cũng không buồn nhìn lên, nói:
– Mã tướng, nhắm được thứ gì rồi phải không? Lần này ta đích thân xuống, ông còn lo không mang được đồ lên cho ông hay sao?
Mã Anh không đợi Bách lão gia mời trà, thấy chén đã đầy liền cầm lên uống một ngụm cạn đáy. Lão khà một tiếng, tấm tắc khen trà ngon rồi mới nói tiếp:
– Ta với ông thì không cần vòng vo nữa. Ta hỏi ông, lần này xác thực là lăng mộ của vị hoàng quý phi kia?
– Xác thực.
– Vậy được. Không ngại nói thật với Bách lão gia, ta có trong tay một tài liệu cổ. Trong đó viết, Nhu hoàng quý phi kia thực ra cũng không phải có dung mạo khuynh quốc khuynh thành như sử sách miêu tả. Năm đó Minh hoàng si mê bà ta đến vong quốc, là do bà ta có một miếng ngọc bội. Tương truyền, miếng ngọc đó Hạ đế vẫn luôn đeo bên mình, ngay cả lúc ân sủng hậu cung cũng không rời. Vậy nên miếng ngọc được hấp thu tinh hoa của chiến thần. Đàn bà đeo vào thì khiến mọi đàn ông si mê. Mà đàn ông đeo vào có thể hưởng phúc trạch của đế vương, lời nói có sức hiệu triệu thiên hạ. Không biết vì lý do gì, miếng ngọc bội rơi vào tay Nhu hoàng quý phi. Ba ta đến chết cũng không rời. Theo ta thấy, chín phần bà ta ngậm trong miệng để bảo quản dung nhan.
Từ đầu câu chuyện, Bách Lạp vẫn luôn cau mày. Nếp nhăn trên trán đã thành chữ xuyên. Ông biết truyền thuyết về miếng ngọc bội của Hạ đế. Những câu chuyện sau này về miếng ngọc cũng chỉ là vài giả thuyết lác đác trong những tàn quyển sót lại từ thời Minh hoàng. Nếu thực sự miếng ngọc này nằm trong miệng Nhu hoàng quý phi, chuyến đi này xem ra là cửu tử nhất sinh. Một vật như vậy vốn không nên xuất thế. Hơn nữa, giới đổ đấu có một luật bất thành văn. Họ sẽ không lấy đồ trong chính điện, đặc biệt là đồ trong quan tài chủ mộ. Bách Lạp có thể nghi ngờ nhân cách của Mã Anh, nhưng ông chưa bao giờ nghi ngờ những thông tin mà lão nắm được. Bởi bản thân lão đã là kẻ đa nghi hơn Tào Tháo. Nếu lão quyết cho quân xuống mộ, hẳn tin này đã mười phần chắc chín. Cũng có nghĩa là lão muốn ông vào chính điện cướp đồ từ trong miệng Nhu hoàng quý phi. Xét về địa vị và tình huống lúc Nhu hoàng quý phi qua đời, mộ phần của bà ấy hẳn trùng trùng cạm bẫy. Minh hoàng thà để người đời tìm được hoàng lăng của mình cũng không muốn kẻ nào xâm phạm nơi đó.
Bách Lạp trầm ngâm suy nghĩ nửa ngày trời. Mã Anh cũng thong dong uống trà chờ đợi. Lão không tin lần này không thể thuyết phục được Bách lão gia. Hơn nữa, lão còn có một sát chiêu. Tuyệt đối sẽ khiến Bách Lạp phải nghe lời.
Ấm trà đã cạn, Bách lão gia mới nói:
– Nếu không phải thì sao?
– Chẳng sao cả. Ta vẫn nói là cho quân đi mở đường giúp ông sao. Một vài tên lính quèn cũng đâu tính là tổn hại gì với Mã gia quân. Quan trọng là Bách Lạp huynh an toàn trở ra. Phải không? Ha ha ha.
Bách lão gia một lần nữa im lặng. Mã Anh chợt đổi chủ đề:
– Dạo này hiếm khi thấy Di Giai. Tiểu tử nhà ta cứ nhắc Di Giai mãi. Chúng nó cũng được xem là thanh mai trúc mã phải không nào. Cũng lớn cả rồi. Khà khà.
Bách lão gia siết nắm đấm dưới gầm bàn. “Tên khốn họ Mã nhà ngươi, lại dám đem con gái ra uy hiếp ta.” Ngoài mặt, ông vẫn mỉm cười:
– Di Giai còn nhỏ, vẫn đang đi học.
– Cũng không còn nhỏ nữa. Ta biết ông nhắm tiểu tử Đoàn gia kia. Nhưng họ Đoàn ở xa quá, ông nỡ gả đi sao? Chi bằng kết thông gia với Mã gia đi, nhi nữ vẫn được ở Nam Kinh với ông. Chúng nói có muốn về ở hẳn bên này ta cũng chẳng từ chối đâu.
Ý của Mã Anh là gì, đương nhiên Bách lão gia hiểu rõ. Lão muốn ông đưa ra lựa chọn. Hoặc xuống đấu giúp hắn vơ vét tài bảo cùng bảo bối kia. Hoặc Bách gia kết thông gia với Mã gia, hỗ trợ Mã gia trên con đường chính trị. Bách lão gia không có lựa chọn khác. Trời đất Nam Kinh này là của Mã gia quân. Bách gia tài lực mạnh mẽ, nhân lực trải rộng khắp trời Nam đất Bắc, ông cùng con cái có thể bỏ lại tất cả mà rời Nam Kinh ngay trong đêm. Nhưng còn những huynh đệ khác thì sao? Trận này Bách gia đành phải thỏa hiệp.
Thấy đã chiếm được thắng lợi, Mã Anh không nấn ná thêm nữa. Lão cười ha hả đứng lên:
– Sao Bách huynh phải căng thẳng vậy? Ta chỉ đùa thôi mà. Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta muốn lo cũng không lo được. Ông nói phải không? Thôi được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Ta có việc phải cáo từ rồi. Không quấy rầy Bách huynh nữa. Chuyện kia… trông cậy cả vào ông đó.
Mã Anh đi khỏi, Bách Lạp mới buông lỏng nắm tay nãy giờ vẫn đang siết chặt. Ông không thể không để binh lính Mã gia quân xuống đấu. Nhưng càng không thể để vật nọ rơi vào tay Mã Anh. Chuyện này quả thật nan giải. Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày khởi hành, ông cần chuẩn bị cho thật tốt.