Ngày hôm sau, khắp phủ quốc sư trên dưới bận rộn, người ra người vào không dứt. Quanh phủ trang hoàng lộng lẫy, tiếng người huyên náo cả một vùng. Quan khách lũ lượt kéo nhau vào từ cổng chính, chẳng mấy chốc sân lớn đã chật kín bàn. Hạ hầu, Hạ hầu phu nhân, Hạ Kỳ cùng với đại ca chàng là Hạ Kha ngồi bàn chính giữa hàng đầu tiên. Hạ Kỳ hồi hộp mong đợi nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt. Có Hạ hầu ở đây, chàng buộc phải nghiêm chỉnh thêm vài phần.
Trong tiểu viện của Thường Hy, Thường phu nhân đang làm lễ chải tóc cho nàng. Hai búi tóc nhỏ trên đầu được vấn thành một kiểu tóc trưởng thành hơn, báo hiệu cô nương này đã đến tuổi cập kê. Nàng ngoan ngoãn ngồi im, đôi mắt hiếu kì nhìn theo từng động tác của mẫu thân. Nàng cũng hồi hộp, không biết Hạ Kỳ đã đến chưa, không biết kiểu tóc mới có hợp với nàng không, không biết… Hạ Kỳ có thích không. Nghĩ đến đó, nàng lại thấy tai mình nóng bừng.
Thường phu nhân từ đầu tới cuối chỉ im lặng chải tóc, vấn tóc cho nàng. Bà không thể nói thêm với nhi nữ điều gì. Những gì cần nói, bà đã nói hết từ hôm qua. Những gì không thể nói… Bà sợ mình cầm lòng không nổi. Hoàn tất lễ chải tóc, Thường phu nhân trao cho Thường Hy một món lược cài đầu. Bà vuốt ve khuôn mặt nhi nữ, nói:
– Hy nhi của ta mới ngày nào còn quấn lấy ta không rời nửa bước, vậy mà đã trưởng thành thật rồi.
– Nương, con làm lễ cập kê xong cũng vẫn ở phủ quốc sư quấn lấy người mà, có phải gả đi đâu mà người đã…
– Hy nhi, tấm lòng của cha nương, con phải hiểu. Dù thế nào con vẫn là nhi nữ bé bỏng nhất của chúng ta.
Thường phu nhân không ngừng lau nước mắt. Thường Hy luống cuống tay chân chẳng biết nên làm thế nào. Thường ngày mẫu thân nàng đâu phải người yếu đuối ủy mị. Ngày tỷ tỷ làm lễ trưởng thành cũng không thấy bà khóc lóc sầu thương thế này. Thấy Thường phu nhân như vậy, Thường Nghi bèn tiến đến trấn an bà:
– Nương, hôm nay là ngày vui mà. Nương sao vậy? Hy nhi, muội mau ra ngoài làm lễ ra mắt quan khách đi kẻo mọi người phải chờ đợi lâu.
– Tỷ tỷ, nương…
– Không sao. Muội mau đi đi. Ở đây đã có ta.
– Vậy ta ra ngoài. Tỷ tỷ đưa nương ra sau nhé.
Thường Hy bước chân ra đến cửa vẫn không ngừng ngoái đầu lại. Mẫu thân nàng hôm nay rất bất thường. Nàng lo cho bà, nhưng còn nhiều nghi thức phải thực hiện nên đành theo nha hoàn ra đại sảnh.
Vừa ra đến nơi, nàng đã bắt gặp ngay ánh mắt Hạ Kỳ. Chàng nhướn đôi mày, khẽ cười. Vẻ mặt cố tỏ ra nghiêm túc khi ngồi cạnh Hạ hầu của chàng khiến nàng bật cười. Nỗi bất an trong lòng cũng theo gió bay đi.
Theo phong tục của Hạ quốc, con gái tròn 15 tuổi phải làm lễ trưởng thành. Ngày hôm đó, các cô gái sẽ được mẫu thân vấn cho kiểu tóc khác với thời thơ ấu, rồi mang theo dáng vẻ đó đi chào hỏi ra mắt một vòng quan khách. Từ sau lễ trưởng thành, các cô gái sẽ dành nhiều thời gian ở trong nhà hơn, không được vui đùa bên ngoài như trẻ con nữa mà phải học nữ công, sẵn sàng chờ gả đi.
Thường Hy theo chân phụ thân và huynh trưởng, đi ra mắt các bậc trưởng bối. Đến bàn của Tô thừa tướng, nàng miễn cưỡng nhún gối chào. Tô Nguyệt Thiền nhìn nàng châm chọc, giọng nàng ta cao vút như tiếng chuông đồng:
– Thường nghe Thường nhị tiểu thư tinh thông ca múa, hôm nay Nguyệt Thiền ao ước được xem nàng múa một điệu, không biét nàng có bằng lòng?
– Ngươi…
Cái gì mà “tinh thông ca múa”? Không phải cô ta đang sỉ nhục nàng sao? Làm gì có tiểu thư nhà quyền quý nào lại nhảy múa trước mặt quan khách? Thường Hy bỗng mỉm cười:
– Tô tiểu thư, ta quả thật tinh thông ca múa, nhưng là múa kiếm. Không biết tiểu thư có nhã hứng xem múa kiếm không?
Nhìn nụ cười khách sáo của nàng, Tô Nguyệt Thiền hơi e ngại. Bao năm qua nàng ta và Thường Hy không ít lần tranh chấp, nhưng chưa lần nào nàng ta chiếm được lợi thế. Hôm nay nàng ta ỷ có cha bên cạnh, muốn làm Thường Hy xấu mặt một phen, dù sao cha nàng ta là Thừa tướng, chức quyền vẫn to hơn Thường quốc sư. Tô Nguyệt Thiền còn chưa kịp trả lời, tiếng Hạ Kỳ đã vang lên:
– Được lắm. Hy nhi, đón kiếm!
Thường Hy đưa tay vừa vặn đón được thanh trường kiếm vừa bay tới. Nàng nhón mũi chân, bay thẳng lên phía trước. Nàng đáp xuống một mặt trống lớn, từng bước chân gõ xuống mặt trống tạo thành điệu nhạc, cả thân thể như ngọn lửa nương theo trường kiếm múa một bài. Gió lồng lộng thổi tung mái tóc đen dài của nàng. Từng đường kiếm đưa ra, thu vào, chém tới, thối lui đều mạnh mẽ, quyết liệt. Cuối cùng, nàng khẽ truyền một ít linh lực, theo mũi kiếm bắn thẳng vào cốc trà trước mặt Tô Nguyệt Thiền. Trà trong cốc văng ra, rơi đầy mặt mũi, xiêm y nàng ta. Tô Nguyệt Thiền sao chịu nổi sự xỉ nhục này, nàng ta đập bàn đứng lên, chưa kịp nói thì đã thấy tiếng vỗ tay của Hạ Kỳ.
– Hay! Hay lắm!
Hạ Kha, Hạ hầu, Hạ hầu phu nhân cũng vỗ tay theo chàng. Cả sân lớn ngập tràn tiếng tán thưởng. Thường Hy vẫn đứng trên mặt trống, kiêu ngạo nhìn Tô Nguyệt Thiền.
Thường quốc sư vẫy nàng xuống, ông cũng hạ giọng nói với Tô thừa tướng nhưng giọng điệu lại không hề có ý tạ lỗi:
– Thừa tướng đừng chấp nhặt lũ trẻ.
– Quốc sư đừng khách sáo. Tuổi trẻ hiếu thắng.
Thường Lã cũng không đáp lại. Ông chắp tay đáp nửa lễ rồi mang theo Thường Hy, Thường Ngôn đến trước mặt Hạ hầu.
– Hầu gia, Hầu phu nhân, chư vị. Hôm nay, lễ cập kê của Hy nhi cũng đã hoàn tất. Đa ta chư vị đã hạ cố tới tệ xá tham dự. Kể từ ngày mai, Hy nhi sẽ tới Vu Điện, một đời theo Vu Mẫu, cầu cho quốc thái dân an.
Tiếng bàn tán xôn xao khắp sân. Thường Hy không tin nổi vào tai mình. Nàng níu tay cha:
– Phụ thân, người nói gì vậy? Vu Điện, Vu Mẫu là chuyện gì? Tại sao con không được biết?
– Hy nhi, chuyện này ta đã quyết. Con về chuẩn bị đi. Sớm mai sẽ xuất phát.
– Không, cha! Con xin người! Cầu xin người! Con không muốn nhập Vu Điện! Con không muốn làm Vu nữ! Cha!
Nàng hét lên. Nàng quay sang Hạ Kỳ cầu cứu. Chàng đã đứng lên nhưng bị Hạ Hầu và huynh trưởng giữ lại. Nàng lại quay sang Thường Ngôn. Bình thường đại ca thương nàng nhất. Ngay cả Hạ Kỳ trêu chọc nàng cũng sẽ bị đại ca tìm cách trừng trị. Nhưng Thường Ngôn né tránh ánh mắt nàng. Vậy là đại ca cũng đã biết chuyện này. Nương hẳn cũng đã biết. Chỉ có nàng là không biết gì. Họ giấu nàng. Họ muốn đưa nàng đi. Tất cả đều muốn đưa nàng đi.
Thường Hy vùng chạy ra khỏi phủ quốc sư. Nàng không cần biết đi đâu, nhưng nàng phải chạy ra khỏi nơi này. Nơi này không ai cần nàng nữa, không ai thương nàng nữa. Hạ Kỳ thoát ra khỏi kìm kẹp của Hạ hầu và Hạ Kha, vội chạy theo Thường Hy. Không mất nhiều thời gian để bắt kịp cô gái nhỏ của chàng, chàng vội ôm nàng vào lòng, dùng hơi ấm của mình an ủi nàng.
– Hy nhi, Hy nhi. Bình tĩnh lại đã.
– Không ai cần ta nữa. Không ai thương ta nữa. Cha nương không cần ta. Đại ca, đại tỷ cũng không cần ta.
Nàng khóc nấc lên. Trong đời nàng chưa từng khóc đến mất mặt như vậy. Nhưng giờ phút này nàng còn cần gì mặt mũi nữa? Nàng còn chẳng có một chốn dung thân.
– Còn có ta. Hy nhi, ta cần nàng! Ta yêu nàng!
Thường Hy sững người. Lần đầu tiên Hạ Kỳ thẳng thắn như vậy. Họ vẫn luôn ngầm hiểu với nhau. Ngay cả khi Hạ Kỳ nói sẽ xin Hạ hầu ban hôn, chàng cũng chưa từng nói yêu nàng. Nhưng hôm nay chàng đã nói vậy.
– Huynh chỉ đang thương hại ta thôi.
– Hy nhi, ta đối với nàng thế nào nàng còn chưa rõ ư? Sao ta lại thương hại nàng? Ta còn cầu nàng thương hại ta, ban cho ta một chút tình.
Thường Hy khẽ lườm chàng. Lời trêu chọc trắng trợn của chàng thành công giúp nàng bình tĩnh lại.
– Kỳ ca, ta… ta phải làm sao đây? Ta không muốn đến Vu Điện. Ta không muốn trở thành vu nữ.
Nước mắt nàng không ngừng rơi, ướt đẫm cả một mảng áo trước ngực Hạ Kỳ.
– Hy nhi, nghe ta. Giờ nàng quay về đã. Ta sẽ lập tức xin cha ban hôn. Cha nương ta rất thích nàng, nhất định sẽ đồng ý với ta. Quay về chờ ta, được không?
Thường Hy khẽ gật đầu. Nàng không hiểu sao cha lại có quyết định như vậy. Nàng cũng không còn con đường nào khác. Và nàng tin Hạ Kỳ. Nàng muốn ở bên chàng, cùng chàng thiên hoang địa lão.
Tôi chứng kiến Thường Hy rơi từ đỉnh cao xuống đáy tuyệt vọng, rồi lại được Hạ Kỳ đưa tay cứu vớt, lòng đau như cắt. Nhờ pháp thuật của Kỳ ca, tâm linh của tôi và Thường Hy tương thông. Tôi được chứng kiến những gì nàng đã trải qua, cũng cảm nhận được hết những gì nàng đang cảm thấy. Nước mắt tôi tuôn còn nhiều hơn Thường Hy. Nàng là thiếu nữ mạnh mẽ. Dù tuyệt vọng đến cùng cực nhưng trong lòng vẫn luôn có một ngọn lửa lớn rực cháy. Đó là vì nàng vẫn tin vào gia đình, nàng tin vào Hạ Kỳ, và hơn hết, nàng tin vào chính bản thân nàng. Nàng chỉ không tin vào cái gọi là “mệnh” mà thôi.
Trong tôi có vô vàn kí ức và xúc cảm không thuộc về tôi, nhưng cũng chính là của tôi, của Thường Hy. Những kí ức và xúc cảm ấy như nước lũ, cuốn phăng mọi chướng ngại, chỉ chực nhấn chìm tôi. Tôi khóc đến lả đi, cơ thể yếu ớt ngã về phía sau. Kỳ ca nhanh tay đỡ lấy tôi, chàng đặt tay lên lưng tôi. Bàn tay lạnh lẽo truyền vào ngực tôi một luồng hơi ấm. Tôi nức nở gọi tên chàng:
– Kỳ ca. Hạ Kỳ
– Đừng sợ. Ta ở đây.
Kỳ ca ôm tôi vào lòng. Thiếu nữ Thường Hy trong vòng tay Hạ Kỳ thì cảm nhận được hơi ấm. Còn tôi trong lòng Kỳ ca chỉ thấy lạnh buốt. Phải rồi, chúng tôi đã không còn là người cùng một thế giới. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi muốn biết tại sao chúng tôi lại trở thành thế này. Kỳ ca đọc được ý nghĩ của tôi, chàng đặt một nụ hôn lên trán tôi, nói:
– Đừng vội. Ta sợ nàng sẽ không tiếp nhận nổi quá nhiều thông tin. Chúng ta cứ xem tiếp đã.
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, hoàn toàn dựa vào Kỳ ca. Cú sốc của Thường Hy đã giúp tôi tìm lại được cảm xúc của mình, tìm lại được chàng. Tôi biết tôi yêu chàng. Tôi biết chàng yêu tôi. Chúng tôi đã gắn với nhau từ hơn 3000 năm trước. Bao nhiêu đời, bao nhiêu kiếp đã trôi qua. Tôi uống canh Mạnh Bà, đi qua Vong Xuyên, thành một người khác. Mà chàng… Chàng vẫn là Hạ Kỳ của 3000 năm trước. Chàng đã trốn luân hồi ư? Chàng đã làm gì suốt 3000 năm đằng đẵng? Có phải kiếp nào chàng cũng theo tôi? Tôi gồng mình cố chống lại những câu hỏi dồn dập. Tôi tin tưởng chàng.
*** Lễ cập kê: lễ đánh dấu sự trưởng thành của thiếu nữ thời xưa. Thường được tính sau 15 tuổi. Một số nơi còn gọi là lễ chải tóc, vấn tóc. Cô gái sẽ lần đầu tiên cài trâm theo kiểu nữ tử chưa thành thân.