Lúc này, Bách Hà Nhiên đang đứng trước cửa tiểu viện của Viêm Tử Sâm. Đêm tháng mười hai, gió lạnh buốt thổi từng cơn. Tuyết như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, khiêu vũ giữa thinh không rồi nhẹ nhàng đáp trên vai Hà Nhiên. Hắn vậy mà đứng bất động ở đây đã gần một canh giờ. Một canh giờ trước, Hà Nhiên hắn vốn là thọ tinh lại bị đẩy sang một bên không ai ngó ngàng. Quá buồn chán, hắn định tìm Tử Sâm đến tiểu viện uống rượu, không ngờ lại thấy huynh đệ mình đang bị một tên lạ mặt vác trên vai. Nói lạ thì thật ra cũng không lạ lắm. Hắn đã thấy tên thanh niên cao to sừng sững có khuôn mặt yêu nghiệt ấy bám theo Tử Sâm từ lúc mới trở về Nam Kinh. Nhưng Tử Sâm không giới thiệu nên hắn cho rằng tên kia chỉ là mối làm ăn thông thường, bèn không hỏi đến. Không ngờ hôm nay lại thấy tên đó khi dễ huynh đệ mình, Bách Hà Nhiên sao có thể bỏ qua. Hắn vội phi thân đuổi theo. Tên kia vác Viêm Tử Sâm trên vai, đi lại trông có vẻ nhẹ nhàng phiêu dật, vậy mà hắn mãi không thể đuổi kịp. Cho đến trước cửa tiểu viện của Viêm Tử Sâm thì Bách Hà Nhiên không thể đi nổi nữa. Hắn như bị dính định thân chú, hai chân gắn chặt xuống nền đất, không thể di chuyển. Gân xanh trên trán hắn giật giật, mặt đỏ như gấc. Giữa trời đông mà mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng cả một lần áo.
Bách Hà Nhiên biết bản thân đã trúng thuật. Nhưng hắn cũng không phải đèn cạn dầu. Hắn lầm rầm đọc mấy câu chú, bàn tay biến hóa thủ ấn. Liên tục như vậy trong một canh giờ vẫn không phá được thuật. Hà Nhiên phun ra một búng máu. Không ngờ hắn lại phải chịu thiệt như vậy trong chính căn nhà mình. Hắn liếm vết máu vương trên môi, thầm nghĩ bản thân thực sự phải dùng đến độc chiêu sao. Bên trong viện im lìm, đến một hơi thở cũng không thăm dò được, càng khiến lòng hắn như lửa đốt. Khốn kiếp!
Đúng lúc Hà Nhiên định vận lực thêm lần nữa, một bàn tay đặt lên vai hắn. Bàn tay này vừa đặt xuống, chú thuật trên người hắn lập tức được giải trừ. Người đến là Đoàn Cẩn.
Bách Hà Nhiên đột nhiên được giải chú, cả người như trút được gánh nặng ngàn cân, ngã ngồi xuống nền tuyết. Hắn đưa tay lau vết máu trên miệng, cười cười với Đoàn Cẩn:
– Vẫn là Đoàn huynh lợi hại.
Đoàn Cẩn thấy hắn còn cười được, tạm thời yên tâm. Anh đưa tay ra trước mặt, như thể đang vuốt lên một mặt kính trong suốt. Từ chỗ bàn tay anh đặt xuống, một vòng kim quang tỏa ra rồi lan rộng như vòng nước. Lúc này, Hà Nhiên mới nhận ra toàn bộ tiểu viện của Viêm Tử Sâm bị một kết giới như cái bát khổng lồ úp xuống. Không ngờ ở thời đại này còn có người có thể tạo kết giới lớn như vậy. Hà Nhiên thầm than trong lòng, đồng thời cũng thêm phần lo lắng. Tên yêu nghiệt kia là yêu quái phương nào, sao Viêm Tử Sâm lại dây dưa với hắn ta.
Đoàn Cẩn thăm dò một hồi không thu được kết quả gì. Anh cúi xuống đỡ Bách Hà Nhiên dậy, nói:
– Chúng ta không đấu lại hắn đâu. Hắn và Hạ Kỳ kia là cùng một kiểu. Đại khái… không phải là nhân loại.
Hà Nhiên kinh ngạc kêu:
– Không phải người? Yêu quái ở đâu dám tác quái trong Bách gia?
Đoàn Cẩn thở dài, từ tốn giải thích:
– Cũng không phải yêu quái. Có yêu quái tiếp cận Di Giai, lẽ nào bá phụ lại để yên?
– Vậy… chẳng lẽ…
Đoàn Cẩn gật đầu. Tuy chính bản thân anh cũng cảm thấy khó tin, nhưng anh cũng không còn đáp án nào khác. Khí tức tỏa ra từ hai người họ đặc biệt tinh khiết, lại mang một luồng áp lực khó hiểu. Đứng trước mặt bọn họ, cảm giác như người đối diện sẽ bị luồng áp lực đó bức ép quỳ gối. Khi nãy anh đã thấy chân Bách lão gia khẽ run, Hạ Kỳ sau đó kín đáo thu lại khí tức. Anh ngước nhìn lên. Phía tiểu viện của Di Giai cũng có một luồng tử quang ẩn hiện. Sợ là bên đó kết giới còn lớn mạnh hơn bên này. Đoàn Cẩn thở dài lần nữa. Chí ít thì đến giờ, biểu hiện của Hạ Kỳ và thanh niên tên Húc kia vẫn không có gì đáng lo ngại.
Bách Hà Nhiên rút ra một bao thuốc, hắn mời Đoàn Cẩn dù biết anh sẽ từ chối. Hắn biết Đoàn Cẩn thích hút tẩu hơn. Hắn đưa một điếu lên miệng, dáng vẻ vừa cà lơ phất phơ lại vừa toát lên bá khí khó cưỡng. Bên cạnh hắn, Đoàn Cẩn lại là một hình ảnh trái ngược. Anh nho nhã, lịch thiệp, quy củ mà dễ gần, ấm áp. Hai người chiều cao xấp xỉ nhau, mỗi người một vẻ, đứng dưới trời tuyết trắng quả thực là đẹp như tranh vẽ. Hà Nhiên phà khói thuốc, hỏi:
– Đoàn đại ca, huynh nói xem hai người đó đến Bách gia làm gì? Một người quấn lấy Di Giai, một người dây dưa với Tử Sâm, không phải là có ý đồ gì với Bách gia đấy chứ?
Đoàn Cẩn xoay xoay đồng hồ quả quýt trong tay, giọng không vui không buồn:
– Ta không nghĩ là họ có ý đồ xấu. Với khả năng của họ, cho dù muốn lật cả Nam Kinh cũng không thành vấn đề đâu. Có lẽ…
Anh ngước nhìn bầu trời xám xịt. Hôm nay là ngày đại tuyết, cả vùng trời phủ một tầng mây chì dày cộm, không thấy trăng sao. Xem ra, ý trời không thể tùy tiện đoán bừa. Thấy Đoàn Cẩn chần chừ không nói, Bách Hà Nhiên có chút sốt ruột.
– Đoàn đại ca, có gì huynh nói thẳng được không? Cứ lấp lửng thế làm gì?
– Có lẽ… là nhân duyên của muôn ngàn kiếp trước.
Bách Hà Nhiên nghe vậy thì ngẩn người. Mà chính Đoàn Cẩn cũng kinh ngạc trước lời mình vừa thốt. Anh biết nhìn đồ cổ, có thể đoán mệnh và xem tinh tượng, phong thủy. Thuật pháp Đoàn gia cũng tinh thông, thành thạo bậc nhất trong thế hệ này. Nhưng chuyện tiền kiếp thì người phàm không nhìn thấy được.