Tôi nhìn vị hoàng đế cô đơn tịch mịch, thầm nghĩ “Đáng đời!”. Còn chưa kịp để suy nghĩ chạy xa hơn, vị thần bên cạnh đã đen mặt lườm tôi một cái. Chàng lườm cái gì mà lườm? Chàng lấy vợ lẽ còn bắt vợ cả phải chúc phúc mới vừa lòng sao? Nếu là ở thời hiện đại, tôi sẽ lập tức lôi kẻ bội bạc ra tòa, giành quyền nuôi con rồi sống một đời ung dung tự tại.
Khung cảnh trước mắt nhòe, chớp mắt một cái, chúng tôi đã ở trong tẩm cung của Hạ đế. Cả thư phòng lẫn tẩm cung này đều có phong cách tối giản, mang cảm giác lạnh lùng mà uy nghiêm, khác hẳn vẻ nhu hòa khi tiên đế còn tại vị.
Hạ Kỳ ngồi trên long sàng, chàng chỉ mặc một bộ trung y trắng rộng rãi, trông càng thêm phần tiều tụy. Đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm dưới mắt hiện rõ cho thấy đã lâu chàng chưa có đêm nào được ngon giấc. Kể từ khi Thường Hy tụ lại được thành một dáng hình, tuy chỉ là làn sương mong manh, nhưng đêm nào họ cũng đồng sàng. Gối chăn này đều thoang thoảng hương hồng mai. Hạ Kỳ vuốt ve phần đệm bên cạnh, vẻ mặt ưu thương. Lúc này, một tên thái giám hớt hải từ ngoài chạy vào, hắn dừng ở cửa tẩm cung, vừa thở hồng hộc vừa thưa:
– Hoàng thượng… hoàng thượng…
Hạ Kỳ khẽ cau mày, đáp:
– Lý An, ngươi là thái giám tổng quản, sao lại hành xử không ra thể thống gì như thế?
Thái giám Lý An tuy không nhìn thấy Hạ Kỳ, nhưng hắn ở bên chàng đã lâu, nghe giọng liền biết chàng đã khó chịu lắm rồi, bất giác cúi người thật sâu, hít một hơi để bình ổn rồi nói:
– Hoàng thượng, phó chủ sự Bộ Hộ – Thường Ngôn – có việc gấp cầu kiến. Đang chờ ở thư phòng rồi ạ.
Hạ Kỳ đứng bật dậy, truyền hắn vào giúp chàng thay xiêm y rồi nhanh chóng chạy đến thư phòng. Lý An chạy theo hầu đằng sau, thầm nghĩ “Hoàng thượng, sao người là Hoàng thượng rồi mà cũng hành xử không giữ hình tượng gì như vậy? Đợi thần với! Hoàng thượng!”
Vừa bước chân vào thư phòng, nhìn thấy Thường Ngôn chuẩn bị hành lễ, Hạ Kỳ vội đỡ tay chàng rồi hỏi:
– Huynh nói mau, có tin tức gì của nàng sao? Không cần quỳ!
Thường Ngôn vẫn chắp quyền vái rồi mới nói:
– Sáng nay, thần thấy mẫu thân và đệ đệ cung lên xe ngựa đi ra ngoài. Thần nghi nếu không có việc gì thì tên đệ đệ ham chơi kia của thần sẽ không đi cùng mẫu thân như vậy, bèn lén theo sau. Thần thấy họ đến chân núi, sau địa giới Vu Điện. Nhưng không biết tại sao, khi thần muốn tiếp tục bám theo lại bị sương mù che lạc lối, đành phải trở ra. Thần nghĩ mẫu thân và đệ đệ có tin của Hy nhi nên liền trở về thông báo để bệ hạ biết.
Thường Ngôn chưa kịp nói hết câu đã thấy Hạ Kỳ chạy như bay ra cửa. Chàng cũng chẳng có cách nào, đành lật đật chạy theo. Thái giám Lý An hốt hoảng giơ tay với theo, thầm nghĩ “Hoàng thượng, hoàng thượng! Chú ý hình tượng!” Nhưng tất nhiên là hắn không tóm được một góc áo hoàng thượng của hắn. Lão thái giám lắc lắc cái đầu. Hoàng thượng của hắn bề ngoài anh tuấn tiêu sái, trên chiến trường oai phong uy dũng, việc triều chính điềm tĩnh chín chắn, chỉ duy việc liên quan đến vị hoàng hậu nương nương này là ngài… chẳng còn chút tiết tháo nào hết.
Hai con tuấn mã phi như bay từ hoàng cung, một mạch thẳng đến địa giới Vu Điện. Hạ Kỳ tự trách mình hồ đồ, sao có thể quên căn nhà trúc đằng sau dãy núi Nhạn, nơi quan trọng với chàng và nàng như vậy. Một tháng nay hẳn là Thường Hy và Húc nhi đều sống ở đó. Hai người vừa đến được chân núi thì ở phía ngược lại, một chiếc xe ngựa mang gia huy của phủ quốc sư đúng lúc đi ra. Thường Mục ló đầu ra khỏi xe, lướt qua khuôn mặt Hạ Kỳ rồi nhìn Thường Ngôn, nói giọng cợt nhả:
– Ôi chao, đại ca, huynh cũng nhanh thật đó. Vậy mà đã kịp thông tri cho kẻ bạc…ờm… hoàng thượng rồi à? Đến được đây nhưng có gặp được tỷ tỷ không thì còn phải xem vận khí hai người thế nào. Chúc may mắn nhé!
Lời này đích thực là khi quân. Nhưng từ lâu Hạ Kỳ đã chẳng tính toán gì với Thường Mục nữa rồi. Chàng cũng coi hắn như tiểu đệ của mình. Hai người đang định thúc ngựa đi tiếp thì từ bên trong xe ngựa lại vọng ra tiếng Thường phu nhân:
– Hoàng thượng, ta hi vọng dù có thế nào ngài cũng đừng phụ Hy nhi của ta. Cả thiên hạ này phụ nó là đủ rồi, bao gồm cả lão già chết tiệt và đứa con gái lớn nhà ta. Ai nha, đúng là gia môn bất hạnh. Ngôn nhi, xong việc thì sớm hồi phủ, nương có chuyện muốn nói với con.
Thường Ngôn chỉ kịp “Dạ!” một tiếng, xe ngựa đã vút đi, bụi tung mù mịt. Hạ Kỳ nhìn theo xe ngựa, lòng mừng thầm “Lẽ nào nhạc mẫu đã chấp nhận ta rồi sao?” Sau đó, hai người thúc ngựa phi về phía rừng trúc. Đến bìa rừng, Hạ Kỳ và Thường Ngôn thấy màn sương trắng lảng bảng. Thường Ngôn buộc hai con ngựa vào một thân cây, nói với Hạ Kỳ:
– Hoàng thượng, chính là màn sương này. Ban nãy thần bất cẩn xông vào, bị lạc trong sương rất lâu mới thoát ra được.
– Ta biết nàng ấy ở đâu.
Nói xong, chàng cùng Thường Ngôn dùng độn pháp muốn trực tiếp đến ngay căn nhà trúc. Nhưng màn sương này quả thật lợi hại. Hai người loay hoay trong màn sương, khoảng một canh giờ sau mới đến được đúng nơi.
Trước mặt họ là căn nhà trúc mà Hạ Kỳ không thể quen thuộc hơn, nhưng so với trước, nơi đây tràn đầy linh khí. Bên ngoài hàng rào, đám dây leo thường xuân đang nở rộ hoa, đưa đến mùi thơm thanh mát. Khoảnh sân nhỏ bên trong cũng đầy hoa cỏ nhờ linh khí mà đều đang đâm hoa kết trái. Không gian an tĩnh như Dao Trì.
Thường Ngôn biết ban nãy là do Thường Hy cố tình gây khó dễ cho họ, chàng ái ngại nhìn Hạ Kỳ rồi cất tiếng gọi với vào trong:
– Hy nhi, muội có trong đó không? Huynh và hoàng thượng đến thăm muội. Hoàng thượng… hoàng thượng luôn nhớ muội. Nếu muội ở trong đó, hãy lên tiếng đi!
Tiếng gọi rơi vào vô vọng. Không có ai trả lời. Hạ Kỳ biết chắc Thường Hy đang ở bên trong. Chàng cảm nhận được sự hiện diện của nàng và ngửi thấy hương hồng mai phảng phất trong không khí. Hạ Kỳ lên tiếng:
– Hy nhi, ta đến rồi. Nàng đừng giận nữa. Mau trả lời ta. Nàng đừng không hiểu chuyện như vậy có được không? Nàng biết vì sao ta đồng ý lấy Thường Nghi mà. Đó cũng là vì đại nghiệp mà cả nàng và ta mong muốn sớm ngày đạt thành. Hơn nữa, nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, không phải người ngoài. Sao nàng lại giận đến như vậy?
Lời vừa dứt, một ấm trà nóng từ trong căn nhà trúc bay thẳng về phía mặt Hạ Kỳ. Rất may là thân thủ chàng tốt, nhanh nhẹn né được. Thường Ngôn sợ xanh mặt, chàng không ngờ Thường Hy lại dám đối xử như vậy với hoàng thượng, không nhịn được đành lên tiếng khuyên nhủ:
– Hy nhi, muội nghe lời đại ca, bình tĩnh lại nghe hoàng thượng giải thích được không?
Lại không ai trả lời chàng. Hai tên đàn ông trưởng thành mắt to mắt nhỏ đứng nhìn nhau. Họ cũng không dám xông vào. Một là vì bên trên có bầy ong mật đang vo ve trấn giữ, bên dưới có hai con rắn lục đang khè khè cái lưỡi đỏ như máu, chúng luôn trong trạng thái sẵn sàng xông lên thịt bất cứ ai có ý định xâm phạm. Thứ hai, quan trọng hơn, nếu dám lỗ mãng xông vào, Thường Hy chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
“Nàng cũng thật là… Dùng toàn mấy loài vật không đáng yêu chút nào.” Hạ Kỳ bất lực nghĩ. Hắn biết Thường Hy có phép thuần thú. Thường Lã và Thường Ngôn cũng có thể. Sinh vật, dù là động vật hay thực vật, cũng đều có linh khí. Chúng cũng có thể tu tập thành yêu, thành tiên. Vì vậy, phép thuần thú giống như một giao ước giữa người và thú, đôi bên đều phải thu được lợi ích gì đó và sẽ chỉ duy trì được một khoảng thời gian ngắn. Nhưng thu phục thú về làm nô bộc thế này, chắc chỉ có Thánh nữ mới làm được.
Một canh giờ sau, Hạ Húc mang gương mặt bánh bao phình ra vì giận đạp cửa bước ra ngoài. Cậu nheo mắt nhìn Hạ Kỳ, nói:
– Phụ hoàng, đại cữu cữu, hai người về đi. Nương nói nương hỏng có hiểu chuyện được như di nương nên người không về. Muốn tìm người hiểu chuyện thì tới Tây cung mà tìm, ở đây hỏng có nha. Một tháng này ở đây, con với nương vui lắm, hong muốn về. Nương còn nói…
– Húc nhi, con không được vô lễ với phụ hoàng con như vậy.
Thường Ngôn nóng nảy ngắt lời. Không ngờ Thường Hy đã vậy, tiểu gia hỏa này cũng không thèm nể mặt ai. Trước mặt đôi mẫu tử này, sao cứ có cảm giác hoàng thượng phải lăn xuống vài bậc vậy nhỉ.
Hạ Kỳ trái lại dường như không để tâm đến việc Hạ Húc có vô lễ hay không. Khó khăn lắm mới tìm được Thường Hy và Hạ Húc, trong lòng chàng bây giờ nương tử là nhất, hài nhi là nhì, bản thân chàng bị đá tới đâu cũng không quan trọng. Chàng vội hỏi:
– Húc nhi, nương con còn nói gì nữa?
Hạ Húc lúc này đã giận tới mức khuôn mặt bánh bao trắng trở thành bánh bao đỏ, chu miệng nói dỗi:
– Con… con quên rồi. Hứ!
Hạ Kỳ không có cách nào, đành hạ giọng dỗ dành tiểu tử được nước lấn tới này:
– Hảo nhi tử của cha, nói cho cha biết nương con còn nói gì nữa? Giúp cha năn nỉ nương tha thứ cho cha có được không?
Hạ Húc hơi nguôi nguôi, nhưng vẫn chưa vừa lòng lắm, mới hạ mình một chút đã muốn mua chuộc cậu sao, cậu mới không thèm.
– Nhưng cha nói là… nói là con và nương hỏng hiểu chuyện, chỉ biết tùy tâm tùy tính mà!?
Thường Ngôn thấy Hạ Kỳ cũng phải xuống nước, bản thân cũng đành ngọt ngào dỗ tiểu tử này.
– Húc nhi ngoan. Ban nãy là đại cữu không tốt, không nên trách con như vậy. Phụ hoàng con cũng vì nóng lòng muốn gặp nương con nên mới lỡ lời. Con thứ lỗi cho đại cữu và phụ hoàng nhé? Nói cho cữu cữu và phụ hoàng biết nương con còn nói gì nữa nào?
– Nương nói… – Hạ Húc bỗng nhiên trở nên rụt rè – Nương nói, biết tiêu dao khoái hoạt như thế này, ta tội tình gì phải dính vào cái tổ hoàng cung và… – Cậu lén liếc mắt nhìn Hạ Kỳ – và… cái tên đàn ông thúi kia.
Lời còn chưa dứt, bóng dáng nhỏ bé nhanh chóng chạy biến vào trong. Cánh cửa đóng “sầm!” một cái trước mặt hai nam nhân vẫn còn đang ngơ ngẩn.
– Con… con…
Thường Ngôn vẫn chưa hoàn hồn. Lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói ra, tiểu tử này muốn làm phản rồi phải không?
– Ha ha ha ha ha
Thường Ngôn ngây ngốc nhìn sang Hạ Kỳ đang ngửa cổ cười… sung sướng? Hoàng thượng hôm nay gặp quá nhiều đả kích, bị ngốc luôn rồi sao? Thường Ngôn chàng là người vào tận nội cung đưa hoàng thượng lành lặn đi, cung nhân thị vệ đều nhìn thấy, giờ lại đem một hoàng thượng ngốc về, liệu có bị ngũ mã phanh thây không? Trong lúc Thường Ngôn còn đang sợ hãi với viễn cảnh tự mình vẽ ra, Hạ Kỳ đã ngừng cười. Chàng cất tiếng:
– Hy nhi, ta biết nàng ở bên trong, nàng có thể nghe thấy lời ta. Ta đã nói rồi, trong lòng ta chỉ có mình nàng, chưa bao giờ khác. Ta lập hậu để trấn an lòng dân và chư hầu, cũng vì… thiên định. Nếu nàng không tin, có thể hồi cung kiểm chứng. Mọi nữ nhân đều phải đứng cách ta 50 bước, cho dù là Thường Nghi hay bất cứ ai. Ta đến đây để thông báo cho nàng biết, ba ngày sau là ngày lành, ta sẽ tổ chức đại điển sắc phong Đế hậu. Ta sẽ sắc phong nàng cùng… Thường Nghi. Nàng chính là Đế hậu của Hạ đế ta, ta muốn toàn thiên hạ đều được biết. Ta mong nàng… mong nàng ngày đó trở về bên ta. Ta chờ nàng!
Dứt lời, Hạ Kỳ xoay người rời đi. Thường Ngôn cuối cùng cũng tỉnh mộng, chàng vừa lật đật chạy theo Hạ Kỳ vừa nói to:
– Hy nhi, Húc nhi, hai người bảo trọng. Lần sau, ta lại đến thăm hai người. À không… lần sau hi vọng gặp lại ở hoàng cung.