Một làn sương đỏ cuốn lấy lão ta, lôi xềnh xệch vào giữa từ đường. Tôi-Thường Hy hung hăng vả vào mặt lão, giọng nói vang vọng khắp hoàng cung:
– Yêu nữ? Hay cho câu yêu nữ! Các ngươi! Lũ giả nhân giả nghĩa! Không phải chính các ngươi ép ta làm Thánh Nữ ư? Sao giờ lại gọi ta là yêu nữ rồi? Ha ha ha ha ha…
Thường Lã bất lực nhìn tôi-Thường Hy, giọng ông đã yếu ớt hơn hẳn:
– Hy nhi, ngươi nghe phụ thân. Đại nghiệp của Hoàng Thượng là do ngài dày công xây nên, con đừng phá hủy. Còn… còn hôn lễ này, ngươi… vẫn là chính thê của Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng buộc phải phong hậu trong thế sự này, mà con thì không có mệnh phượng cách… Cho nên… đừng cố nghịch thiên nữa.
Thường Lã còn chưa nói xong đã thấy sương vụ đỏ trở nên dày đặc. Tiếng cười của Thường Hy lại vang lên.
– Ha ha ha ha ha. Ta không quan tâm ta có mệnh phượng hoàng hay không. Nhưng nữ nhân kia thì chắc chắn không có! Nàng ta không xứng! Các ngươi tự cho mình đúng, ép ta trở thành Thánh Nữ rồi lại ép chết Thánh Nữ của các ngươi. Thiên hạ này từ nay đã không còn Thánh Nữ nữa. Nhưng hãy nhớ cho kĩ, ta, dù có nhục thân hay chỉ còn hồn phát, vẫn mãi là Thánh Nữ của Vu Điện! Điều ta nhìn thấy, mắt c.h.ó của các ngươi không thể nhìn thấy!
Thường Nghi run lên vì sợ hãi và oán hận. Khó khăn lắm nàng ta mới đi được đến bước này, vậy mà còn bị Thường Hy phá đám. Nàng lại dám nói trước mặt bá quan trong triều rằng Thường Nghi nàng không có mệnh phượng cách, không xứng làm Đế hậu! Đúng thật là oan hồn bất tán. Thường Nghi nghiến răng chịu đựng. Vì nàng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Đến phụ thân nàng ta là quốc sư liên thủ cùng Vu Mẫu cũng không thể áp chế hồn phách của Thường Hy lúc này.
Trước lời lẽ đanh thép của tôi-Thường Hy, Vu Mẫu cúi đầu. Một lát sau, bà nói trong nước mắt:
– Quả thật là như vậy. Kể từ khi nàng mất, linh khí tại Thánh Điện hầu như không còn. Các vu sư, vư nữ đã không thể tu tập thăng thiên.
Bởi vì sự tồn tại của Thánh nữ chính là sợi dây kết nối Vu Điện với thần linh. Vu Mẫu không làm được việc này, nhiệm vụ của bà chỉ là dẫn dắt Thánh nữ và điều hành Vu Điện.
Nghe bà nói vậy, Thường Lã ngã ngồi xuống ghế. Ông chưa bao giờ thất thố đến thế. Nhưng giờ trong đầu ông trống rỗng, không thể quan tâm quá nhiều. Ông biết lời Vu Mẫu nói là thật, vậy thì lời Thường Hy nói cũng là thật. Thường Nghi không có mệnh phượng cách. Nghĩa là chỉ có duy nhất Thường Hy mang mệnh này. Ông… ông đã làm gì thế này?
Tô thừa tướng dường như vẫn không chịu khuất phục. Lão vừa được thị vệ đỡ dậy đã vùng lên gào to:
– Nhưng ngươi cũng không thể thất thân và ích kỷ độc chiếm Hoàng Thượng được!
Có lẽ lão vẫn ghi hận vì Tô Nguyệt Thiền không được sủng ái. Lời lão lọt vào tai tôi-Thường Hy thì thật đúng như một trò cười.
– Ta ích kỷ? Ta độc chiếm hắn? Ta phi! Loại người nói không giữ lời như hắn ta thèm vào! Nhưng nếu ta cứ muốn ích kỷ, cứ muốn độc chiếm đấy thì sao? Các ngươi làm gì được ta? Không phải chính hắn cam tâm tình nguyện bám dính lấy ta đó à? S.t.u.p.i.d….
Một loạt lời loạn ngôn khó hiểu tuôn ra khiến những người chứng kiến ngây ngốc ngay tại chỗ. Nàng vừa nói gì thế? Tiếng trời à? Còn chưa chửi đã miệng, tôi đã bị một lực hút khổng lồ kéo ra khỏi hồn phách của Thường Hy. Đến khi rơi vào một lồng ngực quen thuộc, tôi vẫn chưa xả xong, định cong môi mắng chửi tiếp thì… lại bị cấm ngôn. Chàng được lắm! Quan châu đốt lửa lại không cho dân chúng thắp đèn à? Chàng muốn làm gì thì làm, lấy ai thì lấy, lại không cho phép tôi có một chút phản ứng nào ư? Ở đâu có lý lẽ ấy!
Kỳ ca lạnh mặt, nghiêm nghị trách mắng:
– Nàng không được phép thả tâm tiến vào làm ảnh hưởng đến những sự việc xảy ra trong quá khứ. Nàng có biết làm như vậy nguy hiểm đến mức nào không? Hơn nữa, nàng lại còn nói bậy! Trước mặt ta, nàng không được phép làm như vậy! Nàng đã chú định sẽ trở thành Đế Hậu của Bổn Quân, phải chú ý trui rèn tâm tính. Hiểu không?
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt. Chàng đúng là một lão già 3000 tuổi vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ, có khác gì mấy lão già kia? Tôi tức mà không thể nói, tức đến mặt đỏ bừng bừng, không nhịn được mà rơi nước mắt. Tại sao tôi lại yêu phải một lão già như thế này cơ chứ? Chàng đã bao giờ đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ chưa? Tại sao tôi bị ức hiếp mà không thể phản kháng?
Thấy tôi khóc, Kỳ ca cũng dịu lại. Chàng dùng ngón tay xoa đi nước mắt trên mặt tôi, nhẹ giọng dỗ dành:
– Nàng đừng như vậy. Ta cũng chỉ vì lo cho nàng thôi. Nàng chỉ cần theo dõi diễn biến như một bộ phim ở thời đại của nàng là được.
Nếu hắn không nói Thường Hy chính là tôi, nếu tôi không phải đồng tâm với nàng, cùng nàng chịu mọi yêu hận tình thù thì có lẽ tôi có thể làm theo lời hắn. Nhưng tôi chính là nàng, oán hận trong lòng tôi nào có kém nàng, sao tôi có thể dửng dưng? Lòng tôi dần lạnh như băng, tôi căm hận nghĩ trong lòng :”Chỉ là một thước phim, một vở kịch thôi ư? Thật nực cười! Cái thế đạo k.h.ố.n n.ạ.n! Lại còn Đế Hậu của hắn, nghĩ ta mơ ước lắm à? Có điên rồi ta mới muốn o ép bản thân vĩnh kiếp như thế!”
Phía từ đường, đám người cổ đại vẫn đang ngây ngốc, thậm chí còn có kẻ lặp lại lời nàng để hỏi nhau:
– Sờ tu pịt. Nàng ta nói sờ tu pịt. Sờ tu pịt là cái gì thế?
– Ông là hàn lâm học sĩ còn không biết, làm sao ta biết?
– Liệu đó có phải lời để giao tiếp với thần linh không?
Họ chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy nàng nên chỉ kết luận như vậy rồi không dám nghị luận thêm nữa. Chỉ có Thường Lã cảm nhận được một lực lượng to lớn không phải thuộc thời không này nhưng khí tức lại vô cùng quen thuộc, khiến ông bối rối. Khi nãy, Thường Hy có một sự quyết đoán, quyết tâm đạp đổ tất cả chứ không chỉ oán hận và không cam lòng như bây giờ. Ông nhíu chặt đôi mày. Nhưng khả năng của ông vẫn không đủ để lý giải.
Lúc này, tôi và Thường Hy chợt có một sự kết nối chặt chẽ kinh khủng. Trên trời, mây đen kéo đến, vần vũ trên bầu trời hoàng cung tạo nên những tiếng sấm ùng ùng. Thường Hy nhìn về phía tôi. Tôi cảm thấy nàng đang nhìn vào chính tôi. Một lát sau, màu đỏ trong mắt nàng rút xuống, để lộ đôi con ngươi trắng đen rõ rệt. Nàng mỉm cười, dùng khẩu hình nói với tôi “Hoan nghênh!”. Tôi sững người nhưng ngay lập tức đáp lại nàng bằng một nụ cười. Kỳ ca khẽ siết chặt tay tôi. Sau này chàng mới cho tôi biết, trong 100 kiếp luân hồi, chỉ duy nhất lần này tôi và Thường Hy có được kết nối mãnh liệt đến vậy. Nàng cũng cảm nhận được sự có mặt của tôi.
Mây đen vẫn vần vũ trên không. Nhưng bên dưới, Thường Hy đã thu lại cơn giận. Nàng bước đến trước mặt Thường Nghi, lột khăn lụa trên đầu nàng ta xuống. Thường Nghi giật mình vì bất ngờ, sau lại run rẩy vì sợ hãi. Nàng ta chỉ biết cúi đầu, nghiến chặt răng. Thấy tình cảnh này, Hạ Kỳ lên tiếng muốn khuyên giải:
– Hy nhi, nàng đừng như vậy. Dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, đừng làm hại nàng ấy. Ta… cho dù ta có cưới ai, trong lòng ta cũng chỉ có mình nàng.
Tôi nghe thấy vậy thì cười phá lên, đôi con ngươi cũng dần chuyển sang sắc đỏ. Trong lòng, chỉ nghĩ ra 2 chữ :”Trơ tráo!”. Kỳ ca vội truyền linh lực trấn an linh hồn tôi. Mà đồng thời, phía bên kia, Thường Hy cũng phá lên cười. Tiếng cười cao vút rồi dần trở nên thê lương. Nàng từ trên cao nhìn xuống Hạ Kỳ và Thường Nghi đang quỳ dưới đất, nói:
– Hạ Kỳ à Hạ Kỳ! Ngươi là đế vương lòng mang thiên hạ. Nhưng lòng ta lại chỉ có mỗi mình ngươi mà thôi. Ta vì ngươi mà táng thân nơi đất khách, đến chết rồi vẫn đi theo bảo hộ cho ngươi. Vậy mà hôm nay lại nhận được câu này từ ngươi sao? Hoàng Thượng của ta, ngươi đang bảo vệ nàng ta đấy à? Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì nàng ta? Hôm nay ta mới hiểu, hóa ra không có gì là đáng thất vọng nhất chỉ có thất vọng hơn mà thôi.
Nàng nhìn sâu vào mắt Hạ Kỳ. Nàng biết nàng vẫn yêu chàng. Dù oán hận đến thế nào đi nữa, nàng vẫn yêu chàng. Có đôi khi nàng hận chính bản thân mình vì đã lún quá sâu vào mối tình này. Hạ Kỳ ngước nhìn nàng. Nàng không cho phép chàng thấy nữa, nhưng chàng vẫn biết nàng ở đó. Chàng muốn mở miệng an ủi nàng, xin nàng tha thứ, nhưng cổ họng chàng khô khốc. Nỗi ân hận dày vò chàng, cắt từng vết từng vết vào tim chàng. Thường Hy không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Kỳ. Chàng không muốn nhưng chàng cũng đã làm rồi đấy thôi. Chàng không thể hết lần này đến lần khác chỉ biết nói ân hận được. Thường Hy quay người, bay đến bên linh đường, rút thanh chủy thủ mà bao đời hoàng thất Hạ quốc vẫn tôn thờ. Thường Ngôn thấy vậy, vội đứng lên chắn trước mặt Hạ Kỳ và Thường Nghi. Thường Hy nhìn chàng cười chua chát.
– Ngay cả huynh cũng cho rằng ta sẽ làm hại nàng sao?
Nói rồi, nàng túm mái tóc dài đến gót chân của mình, không chút lưu tình cắt phăng đi. Từng lọn tóc đen mượt rời khỏi hồn phách Thường Hy, hiện ra rõ ràng, rơi xuống rồi biến mất ngay khi chạm đất. Hạ Kỳ nhào đến muốn tóm lấy, nhưng không được. Chàng gào lên.
– Không! Hy nhi! Đừng tuyệt tình với ta như vậy! Ta xin nàng! Đừng rời bỏ ta!
Mái tóc của Thường Hy vốn rất dài, giờ chỉ còn đến ngang lưng. Mà tôi thì thường chỉ để tóc quá vai một chút đã thấy nóng bức không chịu được, vậy nên rất tán thành hành động quyết liệt này của nàng. Tôi quay sang Kỳ ca khiêu khích, cốt để giải tỏa nỗi bực bội bị cấm ngôn ban nãy.
– Cắt vậy còn ít lắm. Nên cắt thêm chút nữa.
Kỳ ca chẳng để thái độ khiêu khích của tôi vào mắt. Chàng ôm tôi, thì thầm:
– Biết vậy ta đã không mềm lòng giải cấm ngôn cho nàng. Nàng có biết lúc ấy ta đau lòng đến thế nào không? Ở thời đại này, hành động ấy có nghĩa là cắt đứt tình phu thê. Nàng nỡ nhẫn tâm với ta như vậy?
Sao tôi lại không hiểu câu phu thê kết tóc. Nhưng Thường Hy làm vậy vẫn còn tình nghĩa chán. Tôi nhếch môi nói với chàng:
– Anh nói xem, ai mới là kẻ đủ nhẫn tâm? Trong cuộc chơi của số phận vĩnh hằng này, tôi, à không Thường Hy mới là kẻ mềm lòng nhất. Còn lại chỉ toàn là những kẻ lòng dạ sắt đá, kẻ sau hơn kẻ trước gấp bội.
Sau đó, tôi không muốn nói thêm gì nữa, quay lại xem tiếp diễn biến trước mặt.
Thường Hy cắt xong lọn tóc cuối cùng, nàng bình thản buông tay để thanh chủy thủ rơi xuống đất. Nàng quay sang nhìn vào mắt Thường Lã, nói:
– Quốc sư, ông hài lòng rồi chứ? Ông năm lần bảy lượt tổn thương ta vì cái gì? Vì vết bớt trên khóe mắt của ta? Hay vì nghiệp lớn? Thôi đi, ông đừng lừa mình dối người nữa. Chỉ vì vết bớt này mà ông từng lần từng lần dồn ta vào cõi chết. Ông cho rằng ông là ai mà Thiên Đế cho phép ông vui vẻ chơi trò đoán thiên cơ liên tục và dễ dàng như vậy? Ta chết rồi! Ông hài lòng chưa? Nhưng ông không bao giờ có thể biết được cái giá ta phải trả cho các người lớn chừng nào đâu. Tấm thân này, linh hồn này đã hiến tế cho thượng thần, cho thần linh, cho Thiên Đế. Tất cả những kẻ tại nơi này đều không biết gì cả nhưng họ thích chửi mắng ta. Họ cũng như ông, chỉ muốn tìm một kẻ để chỉ trích cho loạn thế hôm nay. Các người thật là nhu nhược. Mà ông, ông là phụ thân ruột thịt của ta thì lại chẳng lần nào đứng ra bênh vực cho nữ nhi của mình, dù chỉ là giả bộ cho thiên hạ xem!
Không đợi Thường Lã phản ứng lại, nàng xoay người đi đến trước mặt Thường Nghi, rút cây trâm phượng cửu vĩ trên đầu nàng ta ném xuống đất, giọng lạnh lùng nói:
– Ta đã nói rồi, nàng ta không xứng!
Nàng đưa mắt nhìn Hạ Kỳ thật lâu, cuối cùng cất bước rời đi.