Khoảng một tuần sau, Tô thừa tướng vẫn không nhận được tin tức gì từ trong cung của Tô Nguyệt Thiền truyền ra, lão ta bắt đầu nóng ruột. Buổi thượng triều sáng hôm ấy, lão cùng phe cánh liên tục chĩa mũi tấn công về phía Hạ Kỳ. Trên triều, cục diện chia thành hai phe rõ ràng. Một cho rằng việc Hạ Kỳ trở về kinh ngày hôm ấy không gây ra hậu quả gì, có thể lấy những chiến công của chàng làm công chuộc tội. Phe Tô thừa tướng lại một mực cho rằng Thái tử ở ngôi cao, càng phải lấy thân làm gương, nếu không nghiêm phạt, ắt có kẻ không phục.
Hạ Kỳ lúc này vẫn bình tĩnh đứng đó, sống lưng thẳng như kiếm, mặt chẳng mảy may biến sắc. Tàn hồn của Thường Hy ôm theo Húc, vẫn với bộ dáng đẫm máu và vẻ ngây ngốc như đứa trẻ. Thi thoảng nàng lang thang bay trong điện, nghiêng đầu nhìn ngó, rồi lại lui về sau lưng chàng. Có lẽ bản năng của nàng cảm thấy nơi ấy an toàn.
Tôi ngán ngẩm nhìn đám quan lại cãi tới cãi lui, thầm nghĩ Tân đế nghĩ ra đủ hình phạt hung ác dành cho đám quan của ông ta chắc cũng vì không chịu nổi. Tôi định quay sang nói với Kỳ ca suy nghĩ của mình, thì thấy mắt chàng lóe lên lam quang nhàn nhạt. Ở bên chàng đã lâu, tôi biết đó là dấu hiệu chàng đang không vui. Bên dưới khuôn mặt vẫn nhu hòa kia, bão tố đã nổi lên rồi. Tôi thầm cầu nguyện cho kẻ xui xẻo nào chọc đến chàng.
Đúng lúc đó, một lão già tai dơi mặt chuột, vừa nhìn đã biết kẻ chẳng tốt đẹp gì, đứng ra thưa. Chẳng phải Tô thừa tướng thì còn ai vào đây nữa. Lão cung kính cúi người, nói:
– Hoàng thượng, thần có điều muốn tâu.
Đám quan lại lúc này đã thôi tranh cãi. Phía trên long ỷ, Hạ đế bóp bóp trán, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi. Có lẽ ngài cũng hết kiên nhẫn với đám quan của mình.
– Ái khanh cứ nói.
Tô thừa tướng hắng giọng rồi dõng dạc tâu:
– Biên cương đang nước sôi lửa bỏng. Quân ta khó khắn lắm mới tái chiếm lại mấy thành. Sức quân đang yếu, lòng quân hoang mang. Vậy mà Thái tử lại bỏ thành về kinh vì lý do riêng. Đây là hành vi không thể chấp nhận được cùa mộ vị chủ soái. Hơn nữa… thần nghe nói nữ nhi của thần là Tô Nguyệt Thiền, là người được Thái tử dùng kiệu tám người khiêng rước về, lẽ ra chính nàng mới là Thái tử phi. Nhưng Thái tử lại không xem Thiền nhi là Thái tử chính phi, mà dành vị trí ấy cho một… yêu ma. Lẽ nào Thái tử… đã bị thứ yêu ma tà đạo ấy mê hoặc nên mới làm ra những việc hoang đường như thế?
Đoạn, lão quỳ mọp xuống, dùng giọng chân thành tha thiết mà tiếp:
– Hoàng thượng, thần về lý là thừa tướng của Hạ quốc, về tình là nhạc phụ của Thái tử, thần quyết không thể để Thái tử sa vào con đường tà đạo. Cầu Hoàng Thượng lấy đại nghiệp làm trọng, mời Vu Điện ra tay xử lý yêu ma, đưa Thái tử về đường chính đạo.
Dứt lời, lão dập đầu ba cái, tiếng bộp bộp vang khắp đại điện. Một vài kẻ cùng phe cánh Tô thừa tướng cũng quỳ mọp xuống dập đầu, đồng thanh hô:
– Cầu Hoàng Thượng lấy đại nghiệp làm trọng, mời Vu Điện ra tay xử lý yêu ma, đưa Thái Tử về chính đạo.
Tôi mở to mắt nhìn cảnh trước mặt. Lão già này mà về thời hiện đại làm diễn viên có khi giành được giải Oscar cho vai diễn phản diện xuất sắc nhất ấy chứ. Nhìn xem, từ đầu đến cuối lời thoại không vấp chữ nào, cơ mặt co giãn kết hợp hoàn hảo với lời thoại. Nếu không theo dõi cha con lão từ đầu, có khi tôi thực sự tin lão là một lão thần trung quân ái quốc mất.
Phía đại điện, Thường Ngôn nóng nảy định lên tiếng thì bị Thường quốc sư ngăn lại. Ông tự mình bước lên một bước, nói:
– Thừa tướng, ông chỉ dựa vào tin đồn mà dám cố chấp vu khống Thái Tử dây dưa yêu tà. Ông có biết đây là tội vũ nhục hoàng tộc? Cho dù là nhạc phụ của Thái Tử điện hạ thì thừa tướng ông cũng không gánh nổi tội này đâu! Hơn nữa, như ta đã nói, trong hoàng cung khắp nơi là long khí, không yêu ma quỷ quái nào lộng hành được. Ông vẫn khăng khăng đòi mời Vu Điện, phải chăng là nghi ngờ khả năng của quốc sư ta? Vậy nhắc để ông nhớ, Thường Lã ta tuy không có tài cán gì, nhưng ta cũng được xem như sư huynh của Vu Mẫu. Chuyện Vu Mẫu có thể làm, ta chắc chắn cũng có thể làm. Ta dám khẳng định với Hoàng Thượng và chư vị bá quan ở đây rằng Thái Tử không có liên quan gì đến tà ma yêu vật.
Tô thừa tướng vẫn không chịu thua, lão phản bác:
– Quốc sư à, ai mà biết thứ tà ma quỷ quái đó có quan hệ gì với phủ quốc sư hay không? Ông nói vậy không phải là đang muốn…
“Bốp”
Một cuộn tấu chương bằng thẻ tre từ trên long ỷ bay xuống, đập trúng đầu thừa tướng, không để lão ta tiếp tục khoa môi múa mép. Hạ đế từ trên cao nhìn xuống, ngài đã mất sạch kiên nhẫn, quát:
– Im cả đi! Các ngươi đều là trọng thần của Hạ quốc mà đứng trên đại điện cãi tới cãi lui như vậy còn ra thể thống gì?
Tô thừa tướng run rẩy cúi đầu. Không cúi thì thôi, cúi xuống lại đọc được mấy chữ trên cuộn tấu chương, lòng lão ta rét lạnh. Đây chẳng phải là tấu chương của Ngự sử đài tố cáo phủ thừa tướng thu nhận thuật sĩ từ biên ngoại mà không báo cáo Vu Điện sao? Hơn ai hết, Tô thừa tướng còn biết rõ đám thuật sĩ này thường cùng thằng con trời đánh của mình ra ngoài làm không ít chuyện bất lương. Lão nghiến răng thầm nghĩ, về tới phủ nhất định lão phải dạy cho thằng nghịch tử thành sự thì ít bại sự có thừa này một trận nên thân. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt lão. Hạ đế là hữu ý hay vô tình khi dùng đúng cuộn tấu chương này ném lão? Ngài đã biết được bao nhiêu chuyện rồi? Càng nghĩ, Tô thừa tướng càng cảm thấy toàn thân lạnh toát. Lão cúi đầu sâu hơn, cố gắng che đi toan tính cùng sợ hãi trong đôi mắt.
Hạ đế lại trầm giọng:
– Thái Tử, ngươi có điều gì muốn nói không?
Ngài và Hạ Kỳ kín đáo trao đổi ánh mắt. Mà Tô thừa tướng cùng phe cánh của lão lúc này vẫn đang quỳ mọp nên không thể thấy. Hạ Kỳ bước lên một bước, cúi người thưa:
– Phụ hoàng, nhi thần quả thực không có liên quan gì đến tà ma ngoại đạo. Điều này Thường Quốc Sư và Vu Mẫu đều có thể kiểm chứng. Còn về phần Tô trắc phi, đây là hôn sự do phía Trần quốc yêu cầu, thánh chỉ ban hôn của phụ hoàng cũng chỉ định nàng ta làm phi, không phải Thái Tử Phi. Cho dù nàng ta là người đầu tiên tiến vào phủ Thái Tử, nhưng nàng ta không có đủ tư cách và nhân phẩm để đảm đương vị trí ấy.
Nghe được lời này, Tô thừa tướng giận run người. Lão quắc mắt nhìn Hạ Kỳ, không thốt nổi lên lời.
– Thái Tử, ngươi…
Hai lần chịu đả kích từ Hạ đế và Hạ Kỳ khiến lão không thể bình tĩnh nổi nữa. Nhưng có vẻ phản ứng này của lão vẫn nằm trong tính toán của Hạ Kỳ. Vì vậy, chàng lại nói tiếp:
– Về phần chuyện nhi thần tự ý bỏ biên thành về kinh, đây đúng là vì lý do riêng. Vậy nên nhi thần xin được chịu phạt 100 quân côn theo đúng quân quy, tránh để tiểu nhân có cơ hội làm nhiễu loạn lòng các tướng sĩ.
100 quân côn? Khắp thiên điện lại nổi lên tiếng xì xào bàn tán. Ánh mắt Hạ đế cũng thoáng hiện lên vẻ xót thương nhưng ngài đã nhanh chóng giấu đi. Thật ra đây là chiêu vừa đấm vừa xoa mà họ đã bàn bạc từ trước. Để Hạ Kỳ chịu phạt sẽ khiến Tô thừa tướng và đám vây cánh của Tây Tư vốn ẩn sâu trong triều đình Hạ quốc buông lỏng cảnh giác. Chỉ có điều, Hạ đế cũng không ngờ chính Hạ Kỳ lại đề nghị chịu 100 quân côn. Chàng chấp nhận cược lớn như vậy có lẽ cũng tự lượng được sức mình. Nghĩ vậy, Hạ đế tuyên:
– Thái Tử thân là trữ quân, lại đang giữ vị trí chủ soái trong quân, lại rời bỏ nhiệm vụ, bất tuân quân lệnh, tự ý về kinh. Phạt 100 quân côn, thi hành tại chỗ. Lệnh cho phó tường Tạ Nghiệm chấp hành. Thường thị lang Thường Ngôn chứng kiến.