Buổi thượng triều sáng hôm sau, phe cánh của Tô thừa tướng đem chuyện Hạ Kỳ chạy từ chiến trường về cung ra chỉ trích. Họ cho rằng Hạ Kỳ thân là Thái tử, cần lấy mình làm gương cho binh sĩ lại làm ra việc hoang đường như vậy, phải phạt nặng để răn đe. Hạ đế hiểu con trai mình. Chuyện trong cung Thái tử ông đều biết nhưng không muốn quản. Dù sao ông cũng nợ Hạ Kỳ và Thường Hy quá nhiều, lòng không khỏi áy náy. Ông muốn đưa một bậc thang cho Hạ Kỳ, bèn nói:
– Kỳ nhi, ngươi có muốn giải thích không?
Hạ Kỳ biết Tô thừa tướng không liên lạc được với Tô Nguyệt Thiền, hẳn đang muốn thăm dò chàng. Vậy chàng sẽ cho ông ta xem điều ông ta muốn xem.
– Phụ hoàng, nhi thần có chút việc riêng tư tại Đông Cung, không thể không về.
Tô thừa tướng bước lên một bước, khẽ khom lưng.
– Chẳng hay Thái tử điện hạ bận việc gì mà quan trọng hơn cả việc quân?
Chẳng đợi Hạ Kỳ trả lời, lão ta đột nhiên ôm lấy cằm la oai oái. Bá quan trong triều trố mắt nhìn thừa tướng lăn lộn dưới đất, chẳng hiểu ra làm sao. Chỉ duy có Thường Lã và Thường Ngôn thấy rõ, tàn hồn của Thường Hy cùng đứa nhỏ đang vặt râu lão ta. Từng túm râu như có chân nhảy khỏi cằm lão, bay lả tả trong thiên điện. Thường Ngôn không nhịn nổi, cười phụt ra. Thường Lã lườm cho chàng một cái, chàng lập tức ngậm miệng, dùng hết một thân tu vi mà nín cười. Bên kia, Tô thừa tướng đau đến mức loạn ngôn:
– Hoàng thượng, hoàng thượng, có ma, có ma! Yêu ma quỷ quái phương nào?
Hạ đế cũng nghi hoặc nhìn sang Thường Lã.
– Thường quốc sư, chuyện này là…
– Hoàng thượng, chắc Tô thừa tướng lo lắng chuyện quốc gia quá độ nên sinh bệnh. Nơi này là thiên điện, có long khí, không yêu má quỷ quái nào lộng hành được.
Nghe cha mình nói vậy, Thường Ngôn một lần nữa cười phụt. Chàng nhịn cười đến nội thương mất. Ông ấy là muốn tranh thủ trả thù riêng phải không? Ha ha ha. Chàng cũng sảng khoái lắm. Tiến lên đi Hy nhi, Húc nhi! Cho lão rùa đen họ Tô trụi râu luôn!
Nhìn biểu cảm trên mặt Thường Ngôn, Hạ Kỳ còn chuyện gì không rõ nữa. Chàng khẽ nở một nụ cười đầy dung túng. Mà Hạ đế thấy chàng như vậy cũng đã hiểu ra. Từ sau 100 ngày Thường Hy mất, hễ Hạ Kỳ ở cung là trong cung lại xảy ra những chuyện kì quái. Thi thoảng, tiếng cười lanh lảnh điên dại đến rợn tóc gáy lại vang lên khắp hoàng cung. Có những đêm lại là tiếng hát ru con ai oán. Đám cung nữ, hoạn quan sợ đến mất mật. Trời chưa tối đã phải dắt díu nhau đi theo đoàn, không ai dám đi lại một mình như trước nữa. Đã có kẻ dâng tấu muốn mời vu sư đến làm lễ, nhưng Đế hậu gạt đi. Hạ đế và Đế hậu đã từng hỏi ý kiến Hạ Kỳ, chàng nói:
– Nàng là thê tử của nhi thần. Chỗ của nàng là ở bên cạnh nhi thần. Đây là điều đương nhiên.
Từ đó, không ai nhắc về chuyện này nữa.
Đến khi Hạ Kỳ khẽ “e hèm” một tiếng, tàn hồn của Thường Hy mới dừng tay, ngoan ngoãn trở về sau lưng chàng. Lúc này, Tô thừa tướng mới thôi lăn lộn, chòm râu của lão ta chỉ còn lơ thơ vài cọng, mà quần áo trên người cũng xộc xệch hết sức. Trông lão ta như vừa bị một cơn bão cuốn qua, tơi tả thảm hại. Văn võ bá quan trên điện nhịn cười đến méo cả mặt. Bầu không khí vô cùng ngại ngùng, không ai dám tạo ra dù chỉ một tiếng động nhỏ. Thấy Tô thừa tướng ngồi xụi lơ giữa điện, Hạ đế đành vẫy tay cho người vào lôi lão ra ngoài. Buổi thượng triều sáng hôm đó cũng vì thế mà kết thúc.
Tôi thấy vô cùng kì lạ. Chẳng phải Thường Hy chỉ còn một chút tàn hồn, đi theo Hạ Kỳ vì chấp niệm sao? Tại sao nàng lại có ý chí tấn công Tô thừa tướng? Mà tại sao nàng lại nghe theo ý Hạ Kỳ?
– Vì nàng biết những ai đã hại nàng. Khi đến gần những người ấy, tàn hồn của nàng sẽ tỏa ra oán khí và chảy huyết lệ. Nàng cũng không phải nghe theo ý ta, chỉ là nàng đã chơi đùa chán rồi thôi.
Kỳ ca giải thích cho tôi. Chàng gảy vão mũi tôi, khẽ nói “Nghịch ngợm!”. Rồi chàng lại tiếp.
– Nhưng Tô thừa tướng còn chưa đủ thảm. Tô Nguyệt Thiền mới càng thảm hơn.
– Tô Nguyệt Thiền? Nàng ta đúng là đáng ghét, nhưng cũng đâu đến mức tính là hại Thường Hy? Em cũng đâu có nhỏ mọn như vậy.
Tôi bĩu môi. Dù Tô Nguyệt Thiền bị tàn hồn của Thường Hy dọa cũng khiến tôi hả hê thật. Nhưng nói sao thì nàng ta cũng đâu được tính là đã làm hại Thường Hy, nàng ta chỉ là một quân cờ nhạt nhòa trên bàn cờ âm mưu này thôi.
– Nàng ta? Nàng ta chính là kẻ đã mua chuộc nha hoàn của nàng để biết được chuyện của chúng ta ở căn nhà trúc. Cũng chính nàng ta là kẻ đã tung tin khắp Hạ đô rằng nàng đã thất thân. Không chỉ thế, nàng ta còn bỏ cả ngân lượng để thuê đám dân đen kéo lên Vu Điện ép Vu Mẫu nghiệm thân nàng. Nàng còn thấy nàng ta hại nàng chưa đủ?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Hóa ra là vậy. Tôi được chứng kiến lại toàn bộ câu chuyện nhưng lại bỏ qua nhiều chi tiết như vậy. Tô Nguyệt Thiền kém Thường Hy một tuổi, nàng ta mới hơn 17 mà đã quá thâm độc, tôi quả thật chưa từng nghĩ tới nàng ta. Đúng là đã xem thường nàng ta rồi.
– Vậy… sau này nàng ta thế nào?
– Còn thế nào nữa, bị dọa đến phát điên rồi. Hại ta phải nuôi một kẻ điên khùng mấy chục năm trời.
Người đàn ông này lại tỏ vẻ hờn dỗi với tôi cơ đấy. Không phải nợ đào hoa của chàng, khiến nàng ta hại em thì em cần gì phải đụng tới nàng ta chứ? Tất cả là tại chàng đó! Tôi thầm gào thét trong lòng.
Kỳ ca kể lại cho tôi nghe những “chiến công” của mẹ con Thường Hy, đặc biệt là Húc. Chàng trai nhỏ bé sinh ra đã đặc biệt bênh vực nương mình. Cậu luôn có thể nhận ra những kẻ đã làm hại mình và nương. Miếng cơm Tô Nguyệt Thiền đã đưa lên đến miệng còn bị cậu hất văng. Cậu thường xuyên hiện thân trước mặt nàng ta, một cơ thể nhỏ bé đầy máu me bò lổm ngổm trên sàn, đuổi theo nàng ta đến từng ngóc ngách trong cung. Đến khi Hạ Kỳ nghe hạ nhân bẩm báo, đến cung của Tô Nguyệt Thiền xem xét thì nàng ta đã gầy đến trơ xương, tóc tai rối bù, dở điên dở dại. Chàng cũng biết đây là tác phẩm của ai, đành bảo hạ nhân tiếp tục giam lỏng nàng ta, không được để tin tức về nàng ta truyền ra ngoài.
Được nghe chuyện về con, trong lòng tôi ngọt ngào như được rưới mật, rồi lại thấy chua chát. Nếu như…
– Húc nhi, con sao rồi?
Kỳ ca hiểu lòng tôi. Chàng ôm tôi, hôn nhẹ lên tóc tôi.
– Nàng yên tâm. Ta đã tìm thấy nàng thì cũng tìm được con. Hiện Húc nhi đã là một chàng trai trưởng thành. Sau này, ta sẽ đưa nàng đi gặp con. Kiếp này, hắn rất nhớ nàng, vẫn luôn đợi nàng.
Tôi bụm miệng, nước mắt cứ thế tuôn ra. Thật sao? Đây là chuyện có thể xảy ra sao? Tôi còn có thể được gặp lại con trai mình. Đây là điều tuyệt diệu biết bao.
– Kỳ ca, cảm ơn chàng. Cảm ơn chàng đã tìm được mẹ con em.
Tôi gục đầu vào ngực chàng, nước mắt thấm ướt áo chàng. Chàng lại hôn lên tóc tôi, thì thầm.
– Ta mới là kẻ phải cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã sinh cho ta một hài nhi hiểu chuyện. Con rất giống nàng, mạnh mẽ và cá tính.
Có thể gặp lại Húc, đời này tôi không còn mong cầu gì nữa.