Cho dù chỉ còn một phần hồn phách
Ta vẫn muốn ở bên chàng
49 ngày sau.
Thường Lã đứng trong sân viện, ngước nhìn bầu trời đầy tinh tú. Ông biết Thường Hy đã mất rồi. Trong mắt ông thoảng qua một tia đau thương. Nhưng ông nhanh chóng nhắm mắt che giấu đi sự yếu đuối đó, đường gân trên vầng trán gồ lên. Mái tóc ông cũng đã gần bạc trắng. Người đàn ông này đã dành cả đời cho xã tắc, thậm chí chấp nhận hi sinh con gái theo cách tuyệt tình nhất. Nhưng tôi trước sau vẫn không cảm nhận được thứ cuối cùng ông ấy muốn có được là cái gì. Nếu nói là vinh hoa phú quý, thì ở ông luôn toát ra sự đạm bạc. Nếu nói là quyền khuynh triều dã, thì ông vẫn luôn tôn kính gia tộc họ Hạ, tuyệt không làm chuyện khuất tất sau lưng Hạ đế. Vậy ông ta cầu điều gì? Tôi đem chuyện này đi hỏi Kỳ ca. Chàng nói:
– Trong lòng Thường Lã thực sự là quốc gia đại nghiệp. Đó là lý do ta vẫn kính trọng ông ấy. Xét về tình, ông ấy đối với nàng quả thực tàn nhẫn vô tình. Nhưng về lý, ông ấy là một bề tôi trung quân ái quốc. Trong suốt hàng ngàn năm lịch sử, khó mà tìm được một đại thần như Thường Lã. Nếu không có ông ấy, cho dù có thêm 100 vạn đại quân, ta cũng khó mà lật đổ được Tân đế. Hay nói theo cách của ta lúc này, vận mệnh của ông ấy chính là do Thiên đế sắp đặt, sinh ra đã mang trách nhiệm giúp họ Hạ bình thiên hạ.
Tôi đột nhiên muốn cười lạnh. Tôi khinh. Trăm ngàn phương án, chẳng lẽ không thể không dồn con mình đến chỗ chết? Lại còn là một cái chết quá thảm, quá uất ức như vậy. Nhưng khi nhếch môi lên, tôi lại nhận ra nụ cười của mình sao quá mức bi thương.
– Dù chàng có nói thế nào đi nữa, em vẫn hận Thường Lã. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã hại chết em và con.
– Nàng có quyền hận. Ta chỉ muốn nói cho nàng biết, thật ra Thường Lã không cứng rắn tuyệt tình như những gì nàng nhìn thấy. Chỉ là trong lòng ông ta có chấp niệm quá lớn.
Sau đó, chàng kể cho tôi nghe về Diêu Thiến. Nàng ta có một vết bớt hình hoa trên trán, khiến dung nhan xinh đẹp càng thêm quyến rũ bội phần. Mà không hay là ngay từ khi sinh ra, Thường Hy cũng có một vết bớt hình cánh hoa bỉ ngạn ở đuôi mắt. Sau này, trong tất cả các kiếp luân hồi, vết bớt ấy đều ít nhiều xuất hiện dù không hoàn chỉnh. Đuôi mắt tôi cũng có một vết bớt nhỏ. Lại nói về Diêu Thiến, kể từ khi nàng ta nhập cung, hoàng cung của Tân đế không khác gì địa ngục. Dưới sự khuyến khích của nàng ta, tất cả trung thần đều bị bạo đế hành hình dã man. Trong đó có một người là đồng liêu tri kỷ của Thường Lã. Năm Thường Lã rời Tây Tư về Hạ quốc, ông cũng đã khuyên người này đi cùng. Nhưng người này có một trái tim kiên trung, nhất quyết không thờ hai chủ. Hắn tin rằng sẽ có ngày Tân đế hiểu được lòng trung trinh của hắn, rồi trở thành minh quân. Cuối cùng, hắn lại bị Tân đế moi tim vì dâng tấu gọi Diêu Thiến là yêu nữ giở trò yêu thuật làm mờ mắt đế vương, làm chuyện nghịch thiên vô đạo. Chuyện này đã trở thành nút thắt lớn trong lòng Thường Lã. Ông lo sợ Thường Hy sẽ trở thành một Diêu Thiến thứ hai.
– Điều thứ hai chính là Thường Lã đã tính sai.
Kỳ ca nói tiếp. Điều Thường Lã không ngờ đến là tính cách Thường Hy quá mức quật cường. Ông tính được rằng nàng sẽ không sống được quá 20 tuổi, cũng tính được rằng cái chết của nàng sẽ khiến Hạ Kỳ bạo phát, nhờ đó thúc đẩy cuộc đại chiến. Nhưng ông tính được ý trời, lại không nhìn được lòng người.
Những ngày sau đó, Thường Lã dùng thuật pháp truy tung hồn phách của Thường Hy. Ông biết nàng đi trong uất hận tột cùng, sợ nàng trở thành oán linh nên muốn tìm lại nàng, thanh tẩy hồn phách để nàng sớm được siêu sinh. Nhưng Thường Lã không biết, nàng đã lấy thân tế trời, nào còn hồn phách lưu lạc chốn nhân gian. Không tìm được hồn phách của Thường Hy, Thường Lã cũng mơ hồ nhận ra nàng đã làm gì. Áy náy trong lòng ông tăng lên gấp bội. Ông bèn cho người làm linh vị của Thường Hy, rước vào từ đường của Thường gia. Việc này đương nhiên vấp phải sự phản đối của Thường phu nhân.
– Nữ nhi ta còn sống! Dù có phải lật tung từng tấc đất, ông cũng phải tìm được nó về cho ta! Trước khi tìm được con ta, ông đừng hòng làm những chuyện thế này!
Thường phu nhân ném bài vị xuống đất. Đây đã là chiếc bài vị thứ năm bị bà ném vỡ. Bà không tin Thường Hy đã mất. Bà không thể tin, cũng không dám tin. Nữ nhi của bà, châu ngọc trong lòng bà. Kể từ khi Thường Hy bị đưa đến Vu Điện, bà ngày đêm cầu nguyện. Bà giận Thường Lã, không nhìn mặt ông cũng từ ngày đó. Nhưng ông ta được nước làm tới, dồn ép nữ nhi của bà đến đường cùng, bị cả thiên hạ phỉ nhổ, nay lại còn đòi rước linh vị của nó về từ đường ư? Kẻ đáng chết là ông! Nhìn tên con mình khắc trên tấm bài vị, bà run rẩy. Bà sao không biết bản lĩnh của Thường Lã tới đâu. Chỉ là bà không thể chấp nhận được. Thường phu nhân gục xuống, ôm mặt khóc nức nở.
– Thường Lã! Ông là kẻ sát nhân máu lạnh!
Thường Lã không dám đối diện với bà. Ông nhặt tấm bài vị đã vỡ, phân phó hạ nhân đi làm một tấm khác rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế. Cả phủ quốc sư chìm trong một màu trắng tang tóc.
100 ngày sau khi Thường Hy tuẫn tiết, nàng ôm con trở về bên Hạ Kỳ. Nhưng chàng không được nhìn thấy. Tốt hơn là không nên nhìn thấy. Bởi Thường Hy lúc này chỉ là một mảnh tàn hồn. Nàng mặc chiếc váy trắng đẫm máu, trên ngực là nửa cây trâm ngọc vẫn đang cắm vào tim, máu từ vết thương khắp cơ thể chảy ra như vô tận, đọng thành vũng dưới chân nàng. Trên tay nàng là một đứa trẻ sơ sinh. Nó không còn co quắp tím tái mà chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy vô cùng sống động. Có điều, toàn thân nó cũng sũng máu tươi. Mảnh tàn hồn này của nàng giữ nguyên tử trạng lúc nàng tuẫn tiết, nhưng tâm trí chỉ như một đứa trẻ bởi hồn phách đã tản mát khắp đất trời.
Lần đầu nhìn thấy tàn hồn của Thường Hy, tôi phải đưa tay ôm chặt miệng, ngăn không cho mình gào khóc. Cuộc đời nàng còn chưa đủ bi thương ư? Tại sao nàng còn quay lại dương thế? Tại sao còn quay về bên Hạ Kỳ?
– Bởi vì nàng dùng nhục thân tế trời cho nên sau này, nàng phải trải qua 100 kiếp luân hồi, trả giá cho lời thỉnh cầu của nàng. Nhưng cũng vì thế mà nàng có những đặc quyền mà các linh hồn khác không có được, đó là nàng được làm một điều mà nàng muốn trước khi xuống địa phủ.
Kỳ ca giải thích như vậy. Điều Thường Hy muốn? Tôi biết rất rõ. Nàng muốn được ở bên và bảo hộ Hạ Kỳ cho đến khi chàng hoàn thành đại nghiệp, thống nhất giang sơn. Cho dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện, dù bị bội ước, nàng vẫn rất yêu Hạ Kỳ. Tình yêu này lớn đến mức ngay cả thiên mệnh cũng không ngăn trở được nàng về lại bên chàng. Tôi chợt nghĩ về tôi – Hàn Mai – Thường Hy của 3000 năm sau. Có lẽ xô bồ của cuộc sống hiện đại không chỉ lấy đi linh khí của đất trời, khiến vạn vật khó lòng tu tập, mà còn lấy đi thứ tình cảm thuần khiết nguyên sơ nhất của con người. Tôi ở kiếp này vẫn yêu chàng, nhưng tôi nghĩ, tôi không thể hi sinh cho chàng được như Thường Hy.