Chàng chưa từng phụ thiên hạ
Chỉ là chàng đã phụ ta
Sau ba ngày vừa đi vừa hỏi, Thường Hy biết được đại quân của Hạ Kỳ đang đóng ở thành Bình Liêu. Nàng muốn đến đó. Dọc đường, nàng cũng nghe được những tin đồn trong dân, rằng vị thánh nữ đang bị giam ở Vu Điện đã chết trong thiên lao, rằng Thái tử điện hạ sắp liên hôn với Trần quốc. Thường Hy cố tự nhủ nàng không được phép tin, nàng phải gặp được Hạ Kỳ. Nếu chàng nghe được tin đồn nàng đã chết trong thiên lao, liệu chàng có đau lòng không, liệu có về Vu Điện tìm nàng? Mười ngày bôn ba, lúc đến được thành Bình Liêu cũng là khi Thường Hy hoàn toàn kiệt sức. Có khi gặp được người tốt, nàng cũng được người ta tặng cho miếng bánh. Ngoài ra, nàng chỉ biết uống nước lấy ở sông suối cầm hơi. Nàng không còn võ công, thuật pháp để săn thú như xưa. Trước 15 tuổi nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sau 15 tuổi nàng là thánh nữ cao cao tại thượng, chưa bao giờ nàng phải khổ sở vì miếng cơm manh áo. Thường Hy lả đi, nàng dựa vào một góc tường, lấy bình nước ra uống. Bỗng, người dân từ phía trong ùa ra như lũ. Họ chen chúc nhau đứng đầy cả đoạn đường. Tiếng cười nói xôn xao.
– Là Thái tử. Thái tử rước dâu về rồi.
– Nghe nói tân nương cùng Thái tử là thanh mai trúc mã.
– Các ngươi không biết đấy thôi. Vị Tô tiểu thư này chính là cháu ruột gọi đại tướng quân Trần quốc Ngô Viễn là đại bá. Rước được nàng ta về phủ là đại quân Trần quốc nằm trong tay Thái tử rồi.
– Phải đó, phải đó.
Thường Hy không tin vào tai mình. Giờ nàng mới nhận ra, khắp thành Bình Liêu đều giăng lụa đỏ, từ cổng thành đến cửa từng nhà đều dán chữ Hỷ. Thái tử? Tô tiểu thư? Đại tướng quân Ngô Viễn? Sao nàng lại quên mất Ngô Viễn chính là đại bá của Tô Nguyệt Thiền cơ chứ. Nói vậy, Hạ Kỳ kết hôn với nàng ta sao? Chàng đồng ý kết hôn với nàng ta để đổi lấy đại quân Trần quốc? Chàng thực sự sẽ làm thế sao? Thường Hy lắc đầu thật mạnh. Nàng không tin. Nàng không được phép tin.
“Kiếp này Hạ Kỳ ta chỉ có mình nàng là thê.”
“Thường Hy, nàng có đồng ý trở thành chính thê của ta không?”
Lời của chàng, giọng nói nhu tình triền miên của chàng vẫn như làn gió ấm thổi vào tai nàng. Không được, nàng phải gặp Hạ Kỳ. Thường Hy đứng bật dậy. Nàng dùng hết sức bình sinh chen vào dòng người hỗn loạn. Phía cổng thành, tiếng kèn trống tưng bừng từ xa vọng lại. Một đoàn rước dâu mặc hỷ phục đỏ rực cả con đường từ từ lướt qua mắt nàng. Hạ Kỳ! Chàng mặc hỷ phục, trước ngực đeo một bông hoa lớn kết từ lụa đỏ, cưỡi con ngựa trắng thong dong đi trước cỗ kiệu tám người khiêng. Nàng muốn hét lên, muốn gọi chàng. Nhưng mọi sức lực trong nàng đã bị rút cạn. Thế giới trong mắt Thường Hy chỉ còn chàng trai với gương mặt thản nhiên chầm chậm lướt qua và một màu đỏ đến chói mắt, không còn một thanh âm, một hình ảnh nào khác lọt vào được thế giới này. Cả không gian và thời gian như ngừng lại. Thì ra, khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải sự sống và cái chết, mà là khi nàng đứng trước mặt chàng, trong mắt chàng lại không có nàng. Đất trời của Thường Hy, niềm tin của Thường Hy đều tan thành khói bụi.
Nàng ngây ngốc bị dòng người cuốn theo đến phủ Thái tử được xây tạm ở thành Bình Liêu, tận mắt nhìn thấy chàng vén kiệu, dắt tay tân nương vào trong phủ. Cuối cùng, nàng cũng không rõ bằng cách nào nàng ra được khỏi thành. Trước mắt nàng là một nhánh sông Vị, chỉ cần xuôi theo dòng chảy là sẽ về được Hạ đô. Nàng dựa vào một cây đào cổ thụ bên bờ sông. Đã là mùa xuân rồi. Trên cành, từng đóa đào hồng dịu khẽ lay. Mỗi khi có trận gió mạnh thổi qua, cánh đào mong manh sẽ rời cành, rơi xuống một trận mưa hoa. Một cơn đau quặn thắt nơi bụng dưới khiến Thường Hy như người tỉnh mộng. Nàng ôm bụng, nỗi đau cùng sự sợ hãi xâm chiếm nàng. “Đừng! Đừng mà! Ta xin con! Xin con đừng rời bỏ ta! Trên cõi đời này ta chỉ còn con thôi. Ta cầu xin con!” Nàng không ngừng cầu nguyện. Nàng chưa từng tin vào thần thánh, nhưng giây phút này, nàng không còn nơi nào để bấu víu. Một dòng máu đỏ từ hạ thân của nàng chảy ra, thấm ướt cả mảng đất bên dưới.
– Á á a a
Cơn đau kinh hoàng khiến Thường Hy không nhịn được hét lên. Một hình hài nhỏ bé đã tuột khỏi cơ thể nàng. Không! Con của nàng! Không!!!!!!!!!! Nỗi đau cơ thể và nỗi đau trong tim đã đánh gục nàng. Thường Hy ngất lịm.
Khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã sắp lặn. Cả một vùng bờ sông nhuộm một màu đỏ loang lổ như máu. Con của nàng, đứa con đầu tiên của nàng và Hạ Kỳ, mối liên kết duy nhất của nàng với thế giới này, vẫn nằm đó. Nó nhỏ bé và tím tái. Nó không còn hơi thở. Nàng ôm con vào lòng, hôn lên trán, lên mắt môi con. Nàng không cắt dây rốn cho con, muốn duy trì sợi dây kết nối mẫu tử này. Nàng cứ ôm con như vậy. Rất lâu sau, khi tia nắng cuối cùng trên bầu trời chuẩn bị vụt tắt. Nàng đứng dậy, ôm con chầm chậm tiến về phía dòng sông.
– Nếu đây là thiên đạo, thì thiên đạo quả thật vô tình như dao. Ta, Thường Hy, nguyện hiến thân này cùng hài nhi làm lễ tế trời đất.
Nàng rút trâm bạch ngọc vẫn luôn mang theo bên mình, dứt khoát đâm thẳng vào bụng.
– Nguyện thiên hạ thái bình. Nguyện trăm họ ấm no.
Mỗi nhát đâm xuống, một phần hồn phách của nàng thoát ra, tan vào hư không. Nhát thứ chín, nàng đâm mạnh vào trái tim rồi buông tay. Để chiếc trâm ngọc mãi mãi găm vào trái tim nàng. Dòng máu đỏ trào ra, thấm ướt chữ Kỳ trên thân trâm.
– Nguyện cho chàng một đời bình an.
Thường Hy cùng hài nhi bé nhỏ trong lòng nàng dần dần chìm xuống lòng sông. Tia nắng cuối ngày cũng vụt tắt. Trên bầu trời, một ngôi sao băng lướt qua, vẽ nên một vệt sáng mãi không tan.
Kiếp này của Thường Hy quá nhiều đau khổ. Nàng ra đi khi chưa tròn 18, trong lòng ngập tràn oán hận. Tôi không có vết thương trên cơ thể như nàng. Nhưng trái tim tôi đang rỉ máu. Tôi vẫn cảm nhận được một nửa chiếc trâm ngọc cắm ngập vào tim. Vậy mà nỗi đau thể xác này không là gì khi so với nỗi đau tinh thần mà nàng phải chịu. Tôi loạng choạng bước về phía bờ sông, nhìn mặt sông phẳng lặng, cố gắng nén nỗi xúc động trong lòng. Đến khi vầng trăng khuyết trên bầu trời treo cao, tôi nói với Kỳ ca:
– Chàng biết vì sao Thường Hy lấy thân tế trời không?
Không đợi chàng trả lời, tôi nói tiếp:
– Bởi tình cảm nàng ấy dành cho Hạ Kỳ là thứ trong sáng nhất thế gian này, không một mảy may vẩn bụi trần. Nàng ấy không tha thứ cho chàng, em cũng không thể tha thứ cho chàng. Cho dù giờ em biết chàng cũng vì em làm bao nhiêu chuyện, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho chàng.
Kỳ ca bước đến sau lưng tôi, chàng ôm tôi từ phía sau, nói:
– Ta không dám cầu nàng tha thứ cho ta. Dù nàng có hận ta ngàn năm nữa, xin nàng hãy để ta được ở bên nàng.
Chúng tôi đứng bên bờ sông thêm một lúc rồi quay trở về thành Bình Liêu. Tôi thật muốn đốt Vu Điện, đốt thành, để đám người kia tuẫn táng cùng nàng. Nhưng cho dù tôi chính là Thường Hy đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi quá khứ. Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra. Ai rồi cũng sẽ nhận được nhân quả báo ứng. Gặp lại Hạ Kỳ chính là nhân quả của tôi. Hạ Kỳ vì tôi mà tu thần cũng chính là báo ứng của chàng.
Chàng nói, thật ra chàng chỉ đồng ý cưới Tô Nguyệt Thiền làm trắc phi. Ngay khi cửa phủ Thái tử đóng lại sau lưng, chàng kinh tởm buông tay nàng ta. Vở kịch đã diễn xong, chàng không muốn phải nhìn thấy con người này thêm nữa. Chàng vốn định ngay đêm hôm đó cưỡi ngựa về Vu Điện đón Thường Hy. Nhưng, tin chàng nhận được lại là tin dữ. Thường Hy đã chạy khỏi Vu Điện, đi đâu không ai rõ. Hạ Kỳ biết chắc chắn nàng sẽ đi tìm chàng. Chàng phải tìm thấy nàng, nhất định phải tìm thấy nàng. Chàng lao ra khỏi phủ, hốt hoảng tìm nàng giữa dòng người cuồn cuộn như nước lũ. Chàng mặc kệ bộ hỷ phục trên người, chẳng màng đến ánh mắt dị nghị, tò mò của người dân trong thành, gần như phát điên chạy khắp nơi. Khoảnh khắc Thường Hy đâm chiếc trâm bạch ngọc vào trái tim, tim Hạ Kỳ cũng nhói lên đau buốt. Chàng sững sờ đưa tay rờ rẫm lên ngực trái. Ở nơi này, trái tim chàng vẫn đập. Nhưng sao chàng thấy trống rỗng như đã bị khoét mất. Hạ Kỳ biết tại sao. Chàng quỵ xuống, ngửa cổ gào lên như một con thú hoang.