Hai tháng sau, tin đồn thánh nữ không còn trong sạch bắt đầu nổi lên khắp Vu Điện. Lúc đầu chỉ là những lời bàn tán lúc nhàn cư của đám vu sư vu nữ. Về sau, ngay cả các trưởng lão cũng ngồi không yên nữa. Họ ép Vu Mẫu phải điều tra chân tướng lời đồn đại, bảo vệ tôn nghiêm của Vu Điện. Ai cũng biết những lời đồn này ám chỉ ai, chẳng qua họ cố tình không nói rõ để giữ mặt nạ liêm chính của bản thân.
Trong hai tháng này, Hạ Kỳ liên tục xin Hạ đế ban hôn. Từ góc độ của người chứng kiến, tôi cảm thấy Hạ đế vẫn luôn áy náy với Hạ Kỳ và Thường Hy. Ngài chưa bao giờ phản đối mối quan hệ này. Nay Thường Hy đã mang trong mình huyết mạch họ Hạ, ngài càng cảm thấy bọn họ đã nợ nàng quá nhiều. Nhưng người từ đầu đến cuối vẫn luôn phản đối lại là Thường Lã. Trước mặt Hạ đế, Vu Mẫu và Hạ Kỳ, Thường Lã lạnh lùng mà quả quyết nói:
– Thường Hy thân là thánh nữ, lại làm ra chuyện vấy bẩn thần linh, cần xử theo đúng quy củ của Vu Điện. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu không, còn ai coi trọng Vu Điện, coi trọng hoàng tộc họ Hạ nữa?
Hạ Kỳ không nhịn nổi, chàng quát:
– Thường Lã! Nàng là nhi nữ của ông đó! Ông có biết nếu làm theo đúng quy củ của Vu Điện là ép nàng vào chỗ chết không?
Thường Lã nhìn chàng bằng ánh mắt dửng dưng:
– Thái tử biết rõ quy củ của Vu Điện mà vẫn làm ra chuyện hoang đường như vậy. Ngài có tính là ép nó vào chỗ chết không?
– Ông!
Hạ đế trong lòng vẫn còn vướng mắc. Ngài thân là đế vương, giờ là lúc nước sôi lửa bỏng, không thể để lòng dân lung lạc. Nhưng ngài cũng là một trưởng bối, bào thai đó là nội tôn của ngài, là huyết mạch Hạ gia.
– Ý Vu Mẫu thế nào?
– Hoàng thượng, nếu làm đúng theo quy củ, e rằng… Chi bằng tạm thời phạt trượng rồi nhốt vào thiên lao để xoa dịu dư luận.
– Không được! Nàng đang mang thai, không thể phạt trượng!
Hạ Kỳ lòng nóng như lửa đốt. Chàng không muốn nàng phải chịu bất kì thương tổn nào. Hạ đế thấy chàng như vậy bèn hạ giọng khuyên:
– Kỳ nhi, ngươi là Thái tử, phải lấy việc quốc gia làm trọng. Nếu… nếu như còn Kha nhi, trẫm cũng sẽ không ép buộc hai con đến nước này. Nhưng ngươi phải nhớ, trên vai ngươi là nợ nước thù nhà. Hình phạt như vậy là đã… giảm nhẹ lắm rồi.
– Phụ hoàng! Người định bắt nàng ấy nửa đời còn lại sống ở thiên lao hay sao? Không được! Nhi thần phải mang nàng ấy đi!
– Ngươi…
– Được!
Thường Lã bỗng lên tiếng.
– Thần có thể giúp Thái tử tạo một cái chết giả, để ngài đưa nó vào cung.
Hạ Kỳ nhìn vẻ âm trầm trên mặt Thường Lã, chàng biết ông nhất định có âm mưu. Nhưng chàng bất chấp. Bất kể ông muốn làm gì, chỉ cần đón được nàng về hoàng cung, nhất định chàng sẽ bảo vệ được mẫu tử nàng. Chàng gằn giọng:
– Ông muốn gì?
– Liên hôn với Trần quốc.
– Ông đừng ép người quá đáng! Đời này, Cô chỉ có Thường Hy là thê tử. Chúng ta đã bái thiên địa, được thần linh chứng giám!
Lời chàng vừa thốt ra, cả ba người trong điện đều kinh hãi. Nhưng rất nhanh, Thường Lã thu lại cảm xúc, không nhanh không chậm nói:
– Thần chỉ giúp ngài được đến đó. Còn lựa chọn thế nào là việc của ngài.
Trần quốc hiện nằm trong tay gia tộc họ Ngô. Ngô gia có bốn người con, huynh trưởng là Ngô Viễn, hiện là đại tướng quân Trần quốc, nắm giữ toàn bộ binh lực. Đại tiểu thư Ngô gia chính là Trần hầu phu nhân, khác với trượng phu của mình là Trần hầu yếu đuối, bất lực, bà ta là người rất có dã tâm. Người thứ ba là Ngô Chấn, cũng là một tướng quân dưới trướng Ngô Viễn. Còn người thứ tư, nhị tiểu thư Ngô gia được gả sang Hạ quốc, giờ đã là Tô phu nhân của phủ Tô thừa tướng. Nửa năm trước, Trần hầu phu nhân gửi thư cho Hạ đế. Bà ta ra yêu sách: Nếu muốn Trần quốc góp sức, Hạ Kỳ phải cưới cháu bà ta, Tô Nguyệt Thiền. Đây là kiểu liên hôn chính trị, tạo ra mối ràng buộc về huyết mạch giữa hai quốc gia. Hạ Kỳ đương nhiên không đồng ý. Chàng chưa bao giờ thích Tô Nguyệt Thiền, nếu không muốn nói là chán ghét. Nhưng nay tính mạng Thường Hy đã bị đặt lên bàn cờ chính trị, mà bản thân chàng biết rõ, nếu không có sự giúp sức của Trần quốc, quân Hạ quốc quả thật khó mà lật đổ được Tân đế. Tân đế tuy hoang dâm vô độ, tàn bạo khát máu, nhưng xét về chính trị quân sự, ông ta quả thật là một kì tài trong thiên hạ. Đó là lý do vì sao Tây Tư giữ được vị thế mẫu quốc nhiều năm như vậy, mà Tân đế khiến lòng dân phẫn nộ lại vẫn có nhiều người tài theo ông ta. Hạ Kỳ siết chặt nắm tay.
– Các người nhớ cho kĩ, Cô chỉ có một chính thê là Thường Hy.
– Thái tử chỉ cần tổ chức hôn lễ, đón người vào cửa. Việc sau này trong cung Thái tử sẽ không kẻ nào dám quản.
– Ngay sau hôn lễ, Cô muốn đón Thường Hy ra khỏi Vu Điện. Đời này, nàng ấy không còn liên quan gì đến Vu Điện và phủ quốc sư nữa.
Dứt lời, chàng quay lưng bước ra khỏi điện. Những âm mưu đen tối kinh tởm ở đây khiến chàng hít thở không thông.
Tôi cảm nhận được sự bất lực của Hạ Kỳ nhưng ngay cả như vậy, chính tôi, ở thời điểm này, khi được chứng kiến toàn bộ, cũng không thể chấp nhận việc chàng thực sự đã đồng ý để họ phạt trượng và giam Thường Hy vào thiên lao. Phạt trượng là hình phạt kinh khủng đến mức nào chứ? Tôi là người biết rõ nhất. Bởi chính bản thân tôi đã từng trải qua. Tôi đã nghĩ mình sẽ chết. Cho dù có linh lực thì sao? Thường Hy còn đang mang trong mình một sinh linh vô tội. Cô ấy liệu có thể mạnh mẽ vượt qua như những lần trước không? Những con người này đã nghĩ cái gì vậy? Bởi cách họ cả một nền văn minh 3000 năm nên tôi không hiểu được, họ thực sự tin vào sức mạnh của một cô gái mới 17-18 tuổi? Hay họ coi mạng người như cỏ rác? Tôi tức giận. Giận đến không kiểm soát được mà cả cơ thể run lên bần bật. Kỳ ca ôm lấy vai tôi, truyền cho tôi một luồng linh khí. Chàng muốn thanh tẩy oán niệm đang dần cuốn lấy linh hồn tôi. Nhưng tôi cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tôi nhìn vào mông lung trước mặt, hỏi chàng:
– Chàng thực sự đã để họ làm vậy với em sao?
Chàng im lặng. Một lúc lâu sau, lâu như thời gian một chồi non lớn thành lá xanh rồi vàng lụi, chàng khẽ cất giọng run run:
– Xin lỗi nàng, Hy nhi. Đây là quyết định sai lầm nhất cuộc đời ta. Hơn 3000 năm qua, không một khắc nào ta ngừng ân hận vì đã nhượng bộ. Ta…
– Chàng đừng nói nữa! Em… em không muốn nghe. Em muốn biết Thường Hy sẽ ra sao? Mẹ con họ liệu có vượt qua…
Tôi ngắt lời chàng. Dòng kí ức và cảm xúc của Thường Hy ở thời điểm này tràn vào xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể tôi. Nàng đã biết. Nhưng chỉ biết một nửa. Mà một nửa của sự thật không bao giờ là sự thật. Lòng nàng hận Hạ Kỳ, nhưng đến giờ phút này, tôi biết, nàng vẫn yêu chàng nhiều hơn hận. Đó là lý do vì sao tôi không muốn nghe Kỳ ca nói tiếp nữa. Tôi không muốn dùng lý trí của một người hiện đại được nhìn toàn bộ sự thật khách quan và biết trước kết quả mà đo cảm xúc của nàng. Thường Hy, nàng có tư cách oán hận tất cả bọn họ, kể cả Hạ Kỳ. Cả thiên hạ này nợ nàng.