Tháng tháng năm năm
Cùng chàng thong dong
Một năm sau.
Thường Hy ngả người nằm trên mái căn nhà trúc sau dãy núi Nhạn. Thời gian này nàng vẫn đi đi về về giữa Vu Điện và căn nhà này. Hạ Kỳ cũng hay đến đây. Họ thường hẹn nhau vào ngày rằm hàng tháng. Trong một năm này, Hạ quốc trở mặt với Tây Tư, Hạ hầu xưng đế, Hạ Kỳ cũng trở thành thái tử. Chiến tranh bắt đầu nổ ra ở một vài thành trấn nhỏ. Hạ Kỳ mang quân đi đánh Đông dẹp Bắc, có khải hoàn, có thất bại, có cả những lần chàng một thân thương tích chạy thẳng từ chiến trường về đây. Hạ quốc và Tây Tư đang trong thế giằng co kịch liệt. Bách tính lầm than. Khắp nơi đều là dân di cư tị nạn.
Thường Hy đưa bàn tay phải lên trước mặt. Dưới ánh trăng sáng, nàng nhìn rõ những chai sạn trên tay mình. Trước 15 tuổi, bàn tay này chỉ múa kiếm dưới trăng, gảy lên những khúc nhạc thịnh thế. Sau 15 tuổi, bàn tay này cầm kiếm xông pha khắp thiên hạ, chém yêu diệt quái. Nàng chợt nghĩ, rốt cuộc, bản thân nàng muốn sống thế nào? Làm một tiểu thư khuê các, đến tuổi thì gả cho một gia đình môn đăng hộ đối, rồi làm một phu nhân coi chồng con là trời đất? Hay làm một nữ hiệp tự do tự tại, uống gió nằm sương, phiêu du giang hồ? Hình như tất cả đều không phải. Tất cả đều vẫn thiếu một điều gì đó. Một điều khó nắm bắt trong tay.
Bàn tay phải của nàng bị ai đó nắm lấy. Chàng đưa tay nàng lên môi, trịnh trọng đặt lên đó một nụ hôn.
– Chàng về rồi.
– Ta về rồi.
Hạ Kỳ mỉm cười nằm xuống cạnh nàng. Giây phút này thật tuyệt. Chàng giống như một phu quân bình thường, trở về nhà sau một ngày ra ngoài làm việc mệt mỏi đã thấy nương tử chờ sẵn, mọi gian nan khép lại sau cánh cửa. Nghĩ đến đây, Hạ Kỳ bất giác mỉm cười. Nương tử. Ái thê.
– Chàng đi đường có mệt không?
– Không mệt. Thấy nàng là hết mệt rồi.
Nghe giọng điệu trêu chọc của chàng, Thường Hy khẽ cười. Nàng biết chàng khó khăn lắm mới thu xếp được công việc để chạy đến đây. Bọn họ có rất ít thời gian bên nhau. Vậy nên từng khắc đều quý giá.
– Dạo này chiến sự thế nào?
Nằm bên nhau bàn thế sự thiên hạ, đây có phải cuộc sống nàng mong muốn không? Không. Chẳng ai mong muốn chiến tranh. Nàng cũng chưa từng nghĩ về địa vị, hoặc ngay cả vương vị. Những kẻ một đời tranh tranh đấu đấu, rốt cuộc khi ngã xuống sẽ có được cái gì? Mọi cuộc chiến tranh đều phi nghĩa. Tại sao máu của người dân vô tội lại phải đổ xuống vì tham vọng của những kẻ ở trên cao? Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu. Nàng chỉ mong thiên hạ thái bình, dân chúng có đủ cơm ăn áo mặc. Chỉ như vậy cũng khó lắm sao?
Hạ Kỳ chống tay gối đầu, tay kia vuốt tóc nàng, nói:
– Hiện giờ Thương quốc đã đứng về phía ta. Mộ quốc vốn nhiều đời kết giao với Tây Tư, họ không có khả năng phản lại Tân đế. Chỉ còn Trần vẫn đang giữ thế trung lập. Mặc dù Trần quốc là nước nhỏ nhưng vị trí lại mang tính chiến lược. Nếu lôi kéo được Trần về quy thuận Hạ, chúng ta sẽ có lợi thết không nhỏ trong cuộc đại chiến.
– Nếu họ nhất định không muốn tham gia vào cuộc chiến thì sao?
– Họ sẽ không. Đúng hơn là họ không có bản lĩnh ấy. Vị trí của Trần là lợi thế, cũng là điểm khiến họ buộc phải chọn một phe. Nếu không, họ sẽ là miếng mồi đầu tiên Hạ và Tây Tư tranh nhau nuốt chửng. Thật ra họ chỉ là đang lưỡng lự, không biết theo bên nào sẽ có lợi hơn thôi.
– Ta nghe nói Trần hầu cũng là kẻ vô dụng.
– Nàng nói không sai. Hoàng tộc Trần quốc hiện chỉ là bù nhìn. Mọi quyền lực sớm đã rơi vào tay gia tộc Trần hầu phu nhân. Huynh trưởng của bà ta là đại tướng quân Ngô Viễn.
Ngô Viễn? Cái tên nghe thật quen tai nhưng tạm thời Thường Hy không nhớ rõ mình đã nghe được ở đâu. Nàng ngước nhìn Hạ Kỳ. Chàng thiếu niên không quan tâm quốc sự năm nào của nàng giờ đã là thái tử tinh thông nội tình các nước. Nụ cười như vạn dặm gió xuân của chàng nay nhuốm khói lửa chiến trường. Bàn tay hái hồng mai cài lên mái tóc nàng nay nhuốm máu kẻ địch. Lòng nàng đau như cắt, thầm gọi tên chàng “Hạ Kỳ. Hạ Kỳ. Hạ Kỳ của ta.”
Hạ Kỳ cúi xuống hôn lên trán nàng.
– Hy nhi, khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ đưa nàng đi.
– Kết thúc? Cuộc chiến này đến bao giờ mới kết thúc?
Giọng nói mông lung của Thường Hy khiến Hạ Kỳ đau lòng. Chàng ôm nàng vào lòng, siết chặt.
– Ta cũng không biết. Nhưng ta sẽ cố gắng nhanh hết sức có thể. Hạ quốc đã cưỡi lên lưng hổ rồi. Hoặc là ta sống Tây Tư vong. Hoặc là Hạ quốc vong. Nếu ta thất bại, con dân thiên hạ sẽ phải chịu sự bạo tàn của Tân đế.
Thường Hy im lặng. Nàng sao không hiểu được những điều này. Sự khát máu của Tân đế sớm đã vượt quá sức chịu đựng của người dân. Ở Tây Tư, dân chúng nổi dậy khắp nơi. Nhưng kết cuộc, họ đều phải bỏ mạng dưới gươm đao của binh sĩ. Thiên hạ giờ đây thực sự cần một minh chủ. Mà Hạ Kỳ… Dưới gầm trời này, chàng là người duy nhất đủ năng lực làm được điều ấy. Thường Hy nhìn chàng, nở nụ cười nhợt nhạt:
– Vậy chàng muốn đưa ta đi đâu? Nếu chàng thành công, ta cũng không muốn làm đế hậu.
– Đời này ta chỉ có nàng là thê. Nếu nàng không muốn làm đế hậu, ta cũng sẽ không làm hoàng đế. Thiên hạ thái bình, nàng muốn đi đâu ta liền đưa nàng đến đó.
Hạ Kỳ hôn lên môi nàng, khí thế ngang ngược, công thành chiếm đất. Chàng không để Thường Hy có cơ hội phản kháng, dứt khoát ôm nàng nhảy xuống, tiến vào trong nhà. Cánh cửa trúc khép lại, che đi khung cảnh nồng nhiệt bên trong.
Tôi ai oán liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, lòng thầm nghĩ “Kỳ ca, chàng có thể dứt khoát bỏ qua mấy đoạn thế này được không hả?”. Chàng lại như chẳng nhìn thấy ánh mắt hờn giận của tôi, chỉ quay người ôm tôi thật lâu. Tôi vùi mặt trong lồng ngực lạnh băng của chàng, lắng tai nghe tiếng vạn vật sinh sôi. Khi một mầm non tách hạt chui ra, vươn mình đón lấy tia sáng đầu tiên của ngày mới, tôi nghe giọng trầm thấp của Kỳ ca bên tai mình:
– Hy nhi, xin lỗi nàng. Ta nợ nàng một lễ thành thân đàng hoàng. Ta muốn mang kiệu tám người khiêng, hồng trang trải dài vạn dặm đến rước nàng về. Mà ta…
Tôi đặt tay lên môi chàng, nói:
– Ngày đầu tiên chàng đến gặp em ở kiếp này, chẳng phải chàng mặc hỉ bào sao? Lúc đó, chàng muốn đưa em đi luôn đó hả?
– Ta… ta chỉ muốn nàng nhìn thấy ta trong bộ hỉ bào.
Kỳ ca bối rối quay đi. Nhưng tôi dứt khoát không cho chàng trốn tránh. Chàng bắt nạt tôi nhiều rồi, hiếm lắm mới có lần tôi bắt nạt được chàng. Tôi ôm mặt chàng, bắt chàng phải nhìn vào mắt tôi.
– Kiếp này em chỉ là người thường. Chàng làm em sợ chết khiếp.
– Ta nào có ngờ… một thánh nữ thân mang pháp lực, diệt yêu trảm ma mà lại… sợ ma đến phát khóc như vậy.
Giọng điệu chua xót của Kỳ ca khiến tôi không nỡ trêu chàng tiếp nữa. Kiếp này tôi là một người thường, mà chàng đã thành Thần. Chàng nâng niu bảo hộ tôi bao nhiêu, lại sợ chạm vào vết thương lòng của tôi bấy nhiêu. Nhưng chàng đâu có biết, thực ra tôi không hề buồn vì bản thân chỉ là một người thường. 3000 năm trôi qua, thời thế đã thay đổi, tôi làm người thường cũng rất tốt, ít nhất thì cả cuộc đời cũng coi như vui vẻ, không bị trách nhiệm nặng nề bức ép.