Nếu trở thành Thánh nữ, ngươi sẽ là trợ lực lớn nhất với hắn.
Nhưng nếu tham luyến ái tình, ngươi sẽ trở thành tình kiếp của hắn!
Ba năm một lần, Vu Điện tổ chức đại hội Thánh nữ. Vu sư vu nữ từ khắp thiên hạ quy tụ về Vu Điện. Tuy người cuối cùng trở thành Thánh nữ những năm gần đây đều là người của mười hai đỉnh dãy núi Nhạn, nhưng đây cũng là dịp để vu sư vu nữ khắp nơi học hỏi cọ sát nên vu điện các nước nhỏ cũng cử người giỏi nhất đến tham dự.
Còn hai tháng nữa là đến đại hội Thánh nữ, khách khứa cũng dần quy tụ, trên dưới Vu Điện tất bật chuẩn bị. Chỉ có mình Thường Hy không để ý đến việc này. Nàng ngoài những lúc lên lớp hoặc ra ngoài làm nhiệm vụ thì đều ở trong tiểu viện của mình. Nàng không xem mình là người của Vu Điện, càng không cho rằng mình sẽ trở thành Thánh nữ. Dù sao, nàng đã cùng Hạ Kỳ thân mật. Đối với vu nữ, đây đã là một hành vi cực kì nghiêm trọng, nhẹ thì bị phạt trượng rồi đuổi khỏi Vu Điện, nặng thì bị xử tử hình. Huống hồ, Thánh nữ là người có thể trở thành Vu Mẫu đời tiếp theo, họ sẽ phải buông bỏ thất tình lục dục, một lòng hầu hạ Mẫu thần.
Không khí náo nhiệt trong Vu Điện làm Thường Hy thấy hơi khó chịu. Nàng dặn dò nha hoàn rồi định xuống núi nghỉ ngơi ở căn nhà trúc. Nhẩm tính thời gian, có lẽ Hạ Kha sắp trở về. Hoàng tộc Hạ quốc cũng phải có mặt ở đại hội Thánh nữ, những năm trước đều là Hạ hầu, Hạ hầu phu nhân và Hạ Kha tham dự. Hạ Kỳ không thích những nơi quá trang nghiêm, vì vậy chàng thường tìm cách lẻn đi chơi. Thời gian này trong cung cũng bận rộn, Hạ Kỳ hẳn đang phải thay huynh trưởng gánh vác nhiều công vụ. Chàng và Thường Hy đã lên kế hoạch bỏ trốn nhân dịp đại hội này. Đây là cơ hội tốt nhất. Cả phía hoàng cung và Vu Điện đều bận chuẩn bị đại hội và tiếp đón khách thập phương về dự hội, sẽ lơi lỏng quản lý hai người. Nếu Hạ Kha về kịp, có lẽ kế hoạch của họ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng, trời không chiều lòng người. Chiều tối hôm ấy, Vu Mẫu cho người gọi Thường Hy về. Bà thông báo cho nàng một tin sét đánh.
– Thế tử Hạ Kha đã bị Tân đế xử trảm tại Đế đô Tây Tư.
– Sư phụ, người… người nói thật sao?
– Ta nói, thế tử đã bị xử trảm. Theo tin áo, giờ Ngọ ba khắc hôm qua… đã hành hình công khai.
Thường Hy bàng hoàng. Nàng không thể tin nổi vào tai mình. Tại sao? Tại sao lại là Hạ Kha? Huynh ấy đã làm gì? Hạ Kỳ… Hạ Kỳ sẽ ra sao?
– Tại… tại sao?
– Phía Đế đô truyền tin về, nghe nói hắn phạm điều thất thố với sủng phi của Tân đế.
– Không đúng! Hạ Kha không phải kẻ như thế!
Hạ Kha đúng là có lòng riêng khi đến Đế đô, nhưng nàng tin huynh ấy chỉ muốn nhìn Diêu Thiến một lần, tuyệt đối không có chuyện quá phận. Thường Hy lớn lên cùng Hạ Kỳ, Hạ Kha là đại ca chàng, nàng cũng xem như đại ca mình. Nàng rất hiểu con người huynh ấy. Dù si mê Diêu Thiến đến đâu, huynh ấy cũng sẽ không làm chuyện thất lễ. Huynh ấy là người coi quốc gia đại sự làm đầu, vẫn luôn ấp ủ chí lớn trong lòng, sao có thể lộ ra yếu điểm trước mặt Tân đế. Chắc chắn Hạ Kha đã bị hãm hại.
Thường Hy lảo đảo ôm đầu. Nha hoàn dìu nàng ngồi xuống ghế. Vu Mẫu thở dài, bà nói tiếp:
– Phía Hầu gia cũng đã biết tin, nhưng chưa có động tĩnh gì. Ta báo cho con biết là bởi… Nếu Thế tử không còn, nhị công tử chắc chắn sẽ thành tân Thế tử, thậm chí sẽ mau thôi, hắn trở thành Thái tử Hạ quốc nếu Hạ hầu xưng vương. Trên vai hắn bây giờ không chỉ có muôn dân thiên hạ, mà còn có nợ máu của huynh trưởng. Chẳng bao lâu nữa, Hạ quốc nhất định sẽ trở mặt với Tây Tư. Chiến tranh là không tránh khỏi. Con… nên chết tâm đi.
– Chết tâm sao? Ý người là con nên toàn tâm toàn ý trở thành vu nữ sao? Bao lâu nay, con làm việc cho Vu Điện còn chưa đủ sao?
– Thường Hy, kiếp này chúng ta làm sư đồ, âu cũng là duyên nợ của ta và con. Ta chưa từng muốn ép buộc con trở thành vu nữ. Trước nay, ta vẫn luôn nhắm mở mắt cho chuyện của con với Hạ Kỳ. Nhưng chuyện đã đến nước này… ta không thể không nói với con, đại nghiệp này là mệnh của Hạ Kỳ. Nếu trở thành Thánh nữ, và sau này thành Vu Mẫu, con sẽ là trợ lực tốt nhất cho hắn. Nhưng nếu tham luyến ái tình, con… sẽ trở thành tình kiếp của hắn.
– Người và Quốc sư lúc nào cũng nhắc đến số mệnh. Số mệnh con người có thật sự do trời định đoạt sao? Con chỉ tin vào bản thân mình.
Thường Hy không do dự nhìn thẳng vào mắt Vu Mẫu. Nàng kính trọng bà, cũng biết ơn bà vì bà luôn âm thầm giúp cuộc sống ở Vu Điện của nàng dễ chịu hơn. Nhưng nàng sẽ không vì thế mà hi sinh hạnh phúc của bản thân mình. Nàng trả ơn bà bằng cách ra ngoài làm nhiệm vụ cho Vu Điện, thế là đủ rồi. Còn về chuyện với Hạ Kỳ, trừ khi chính miệng chàng nói không cần nàng nữa, ngoài ra không một ai có quyền bắt nàng rời xa chàng.
Vu Mẫu thở dài. Bà đã lường trước được nàng sẽ phản ứng như thế này. Thật ra, dù tính được kiếp nạn của Hạ Kỳ và Thường Hy, nhưng ngay cả bà và Thường quốc sư cũng không chắc đó là tình kiếp. Có điều, hồng nhan họa thủy, Diêu Thiến chính là một ví dụ sống. Mà Thường Hy lại cũng chẳng kém nàng ta điểm nào, nhất là đôi mắt phượng và vết bớt hình hoa bỉ ngạn kia. Thường Lã là cha nàng còn quyết tuyệt như vậy, bà lại mềm lòng. Vu Mẫu không nói nữa, vẫy tay bảo nàng lui. Chỉ còn hai tháng nữa là đến đại hội Thánh nữ, bà cũng không còn hơi sức đâu mà lo chuyện của nàng. Đại hội Thánh nữ là ngày hội lớn của toàn dân thiên hạ, ba năm mới có một lần, cũng sẽ không vì Hạ quốc mất đi một thế tử mà lùi lại. Mọi chuyện vẫn phải theo kế hoạch mà tiến hành.