Đầu
tháng 12, Bách Hà Nhiên và Viêm Tử Sâm người trước kẻ sau đều trở về Nam Kinh.
Viêm Tử Sâm là con nuôi của Bách Lạp, được ông nhận nuôi từ khi 6-7 tuổi. Mấy
năm nay, Bách Lạp lui về Nam Kinh, chuyện kinh doanh phần lớn đều giao cho Hà
Nhiên và Tử Sâm làm chủ. Bách Hà Nhiên tính tình cởi mở, phóng khoáng, lo phần
bán. Viêm Tử Sâm lại là người khá khép kín, ngại giao thiệp, hắn quanh năm bôn
ba khắp Trung Hoa, lo phần mua. Hai đứa con trai này là cánh tay phải, cánh tay
trái của Bách lão gia. Cũng phải nói thêm, ngoài Đoàn Cẩn, Bách Lạp chỉ yên tâm
giao con gái cho Viêm Tử Sâm. Tiếc là Di Giai coi cả hai như anh trai trong
nhà, không khác gì Hà Nhiên.
Còn
chục ngày nữa là đến sinh thần của đại thiếu gia Bách gia, thành Nam Kinh giống
như gặp một trận động đất nhỏ. Người có máu mặt hai giới hắc bạch từ khắp nơi đổ
về. Đúng ra, Bách Hà Nhiên cũng là hàng tiểu bối, không có mặt mũi đến thế. Chẳng
qua Bách lão gia muốn nhân cơ hội này tuyên bố mối thân tình với Đoàn gia. Bên
cạnh đó, giới đạo mộ cũng muốn họp mặt vạch kế hoạch cho chuyến úp đấu đầu xuân
năm sau.
Ngày
sinh thần, đại sảnh Bách gia đông nghịt người. Mã Anh – Mã đại tướng quân vừa
xuống khỏi xe ngựa đã thân thiết tay bắt mặt mừng với Bách lão gia. Mã Anh và
Bách Lạp từng kề vai sát cánh vào sinh ra tử từ thời thanh niên. Cả hai đều xuất
thân Bát Kì, xét về thân thế, về thành tựu, đều là những người đức cao vọng trọng.
Có người cho rằng Bách gia được kính nể là vì sau lưng họ có Mã tướng. Nhưng
người trong giới đều biết, Mã Anh có ngày hôm nay, không thể không nhắc đến
công lao của Bách lão gia. Nhị vị thân sinh Đoàn Cẩn cũng lặn lội từ xa tới.
Ngoài ra, còn một số người đứng đầu các bang hội. Hai giới bình thường nước
sông không phạm nước giếng, hôm nay đều tề tựu ở đây, đủ thấy vị trí của Bách
gia không tầm thường.
Sắp
đến giờ khai tiệc, Bách Lạp vẫn không thấy Di Giai đâu. Ông vừa đình vẫy tay
sai quản gia Bách Phúc đi tìm thì cô đã xuất hiện ngoài cửa. Có điều, đằng sau
lại dắt thêm ai kia. Bách lão gia nheo mắt nhìn cho kĩ, thấy người rồi thì suýt
ói máu. Kia… kia… kia… chẳng phải là tên tiểu tử mấy tháng nay vẫn dắt con gái
ông đi khắp Nam Kinh đấy sao? Lại dám bước chân vào đây, thật không còn phép tắc
gì!
Hạ
Kỳ theo chân Di Giai bước vào cửa Bách gia cùng lúc nhìn thấy Hạ Húc nghênh
ngang đi sau Tử Sâm. Anh mắt to trừng mắt nhỏ với con trai mình, lần đầu tiên cảm
thấy ân hận vì không quản hắn cho kĩ.
“Sao
ngươi lại ở đây?”
“Vậy
sao cha lại ở đây?”
“Không
thấy sao? Ta theo đuổi phu nhân.”
“Cha
cũng không thấy sao? Con cũng theo đuổi phu nhân.”
“Ngươi…”
Trán
Hạ Kỳ nổi gân xanh. Đôi mắt ánh lên lam quang nguy hiểm. Đúng lúc đó, Di Giai
quay lại.
–
Tử Sâm, đây là…
–
Di Giai, người này là Hạ Húc. Hạ Húc, cô ấy chính là Di Giai.
–
Xin chào, Hạ Húc.
Di
Giai thấy người thanh niên tên Hạ Húc này thật quen mắt nhưng hôm nay bận việc,
cô cũng chỉ chào hỏi qua loa. Cô đưa Hạ Kỳ đến trước mặt Bách lão gia, tươi cười
ôm lấy tay ông:
–
Cha,
con muốn giới thiệu cho cha một người.
Bách
Lạp đang tiếp rượu Đoàn gia, không ngờ cô dám đưa người vào tận đây. Nhưng vì mặt
mũi, ông nuốt giận, nghiêm mặt hỏi:
–
Kẻ nào tốt số được con gái đưa hẳn về nhà thế này?
Không
nhìn thì thôi, vừa nhìn Hạ Kỳ, Bách Lạp đã giật mình. Ông biết, người này không
phải người thường. Hắn không nên có mặt ở đây. Trái với phản ứng của ông, Hạ Kỳ
thản nhiên nói:
–
Chào Bách lão gia, tại hạ họ Hạ, tên chỉ có một chữ Kỳ.
Nghe
được cái tên này, bàn tay Bách Lạp khẽ run. Mà cùng lúc đó, trên bàn tiệc, mặt
của Đoàn Cẩn cũng biến sắc. Cả hai người đều biết rõ cái tên này. Họ cũng đều cảm
nhận được khí tức của người này. Không, hắn chắc chắn không phải là Người. Sự
im lặng bất thường trên bàn tiệc khiến Di Giai có chút ngại ngùng. Cô biết hẳn
Bách Lạp và Đoàn Cẩn đã nhận ra Hạ Kỳ. Cô khẽ ho để phá tan bầu không khí ngưng
trệ này.
–
E hèm. Vậy giới thiệu xong rồi, con dẫn Hạ Kỳ đi thăm quan một
vòng.
Nói
rồi, cô nhanh chân kéo Hạ Kỳ chạy biến. Bách Lạp cũng không biết phải làm sao với
đứa con gái vô pháp vô thiên này. Lần đầu tiên ông tự vấn bản thân có phải ngày
thường đã quá nuông chiều Di Giai rồi không. Ông rót một ly rượu, tự mình nâng
ly kính Đoàn lão gia:
–
Đoàn lão đệ, Di Giai tuổi còn nhỏ chưa hiểu lễ nghi, hai người bỏ
quá cho. Ta thay nó tự phạt một ly.
Đoàn
lão gia nghe vậy vội vàng đứng lên đỡ tay Bách Lạp, nói:
–
Bách huynh, sao lại câu nệ như vậy. Chúng ta cũng coi nha đầu Di
Giai như con cái trong nhà.
Bách
Lạp thở dài.
–
Là ta ngày thường không nghiêm khắc quản. Vẫn phải học hỏi Đoàn
lão đệ. Nhìn xem, Đoàn Cẩn tài giỏi, chững chạc bao nhiêu. Trong đám hậu bối, hắn
người là nổi bật hơn cả. Về đạo đức, tri thức, huyền thuật, đều không yếu mặt
nào. Chỉ một hai năm nữa, hẳn là mấy lão già chúng ta cũng không theo kịp.
Tương lai sáng lạn, có thể chưởng quản một phương. Đoàn gia có phúc.
Đoàn
lão gia lại phải khiêm tốn một phen. Nghĩ đến tính khí nhi tử nhà mình, e là lần
này không thể kết thông gia với Bách gia. Trong lòng Đoàn lão gia không khỏi áy
náy, cũng tức giận Đoàn Cẩn.