Bình thường tôi là người hay trằn trọc, nhưng hôm ấy, vừa đặt lưng xuống là tôi chìm vào giấc mộng. Tuy là mơ nhưng tôi lại thấy bản thân khá tỉnh táo. Tôi nhận ra mình vẫn đang đứng trong phòng, cánh cửa sổ mở toang, gió đêm thốc vào lồng lộng. Chỉ mấy phút sau, bóng người đàn ông nọ dần xuất hiện. Lần này, anh ta mặc một bộ trang phục kiểu cổ màu đen, mái tóc dài được búi gọn trên đỉnh đầu, trông như nam chính trong phim cổ trang. Cỗ kiệu đỏ và đám người hầu ma quái không thấy đâu nữa, cũng không có tiếng kèn tiếng nhị làm người ta rờn rợn sống lưng. Phải nói thêm rằng tạo hình lần này của anh ta khiến tôi bớt sợ hãi đi nhiều. Anh ta dừng lại ở bên ngoài khung cửa, nhìn tôi, nói:
– Ta vào được chứ?
Tôi căng thẳng siết chặt bàn tay, khẽ gật đầu. Anh ta từ từ tiến vào, cuối cùng dừng lại ở mép giường bên kia. Ở khoảng cách gần, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông này. Dù mái tóc dài và bộ trang phục có phần kiểu cách nhưng trông anh ta không hề ẻo lả như mấy cậu diễn viên phim cổ trang Trung Quốc. Ngược lại, đôi mày kiếm, sống mũi thẳng tắp và đường nét xương hàm cứng cỏi khiến anh ta vô cùng nam tính. Trang phục thế này không biết anh ta thuộc thời đại nào, tôi cũng không rành lịch sử Trung Quốc. Nhưng anh ta rất cao lớn, đoán chừng phải hơn 1m80, bờ vai rộng và cơ thể rắn chắc. Anh ta đứng yên cho tôi quan sát, chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng. Nhìn anh ta sống động như một người bằng xương bằng thịt thế này cũng khiến tôi yên tâm hơn. Tôi lấy hết can đảm hỏi một câu vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay:
– Anh là ai?
– Ta là thiên mệnh của nàng.
Người đàn ông đáp lại bằng tiếng Quảng, gần như ngay lập tức, sau đó nhắc lại thêm hai lần, một lần bằng tiếng Trung Quốc phổ thông, một lần bằng tiếng Việt. Anh ta nói được cả tiếng Việt, thật kì lạ. Tôi hiểu “thiên mệnh” nghĩa là gì, hiểu câu anh ta nói, vì Nâu cũng đã nói câu này với tôi. Nhưng chỉ một câu như vậy không giải thích được cho tất cả. Tôi tiếp tục thắc mắc:
– Thiên mệnh nghĩa là sao? Có phải ý anh là chúng ta từng có duyên ở kiếp trước nên anh theo tôi đến tận kiếp này không? Nhưng nếu còn duyên nợ sao anh không đầu thai làm người, giống như tôi? Chúng ta âm dương cách biệt, cho dù là thiên mệnh hay gì gì đó cũng không thể ở bên nhau được. Anh hiểu không?
Tôi cố sức nói ra một tràng, chỉ sợ không thể diễn đạt hết nỗi lòng mình mà khiến “soái ma” này dây dưa không dứt. Anh ta vẫn như cũ, chăm chú nhìn tôi, không bình luận gì. Một lát sau, anh ta khẽ cười, nói:
– Cái gọi là thiên mệnh, e rằng một người phàm như nàng ở kiếp này khó có thể hiểu được.
Anh ta ngừng lại, ánh mắt vẫn kiên định và dịu dàng nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng có lẽ anh ta chẳng thấy được gì ở đó ngoài sự hoang mang và vài phần sợ hãi.
– Duyên nợ giữa ta và nàng một lời khó nói rõ. Nàng có nguyện ý cùng ta quay trở về quá khứ, chứng kiến kiếp đầu tiên của nàng và ta không?
Tôi tròn mắt kinh ngạc. “Quay trở về quá khứ”? Ý anh ta là xuyên không sao? Nhưng đi thế nào? Đi rồi có về lại được hiện tại không? Kiếp đầu tiên của tôi là bao nhiêu kiếp trước, thuộc thời đại nào, là ở đây hay ở một đất nước khác? Trong đầu tôi bất giác hiện lên một đống câu hỏi. Như đọc được những suy nghĩ trong đầu tôi, anh ta chìa tay ra và mỉm cười, một nụ cười rất đẹp:
– Chỉ như mơ một giấc mơ, xem một bộ phim như nàng vẫn hay xem thôi. Tin ta!
Mơ một giấc mơ? Đây không phải cũng đang trong giấc mơ của tôi sao? Tôi vẫn ý thức được điều đó đấy nhé. Giờ là mơ trong mơ sao? Trời, rối não như Inception luôn vậy. Mà thế nào là “xem một bộ phim như nàng vẫn hay xem”? Không phải trước giờ anh ta vẫn luôn theo dõi tôi đấy chứ? Những câu hỏi trước chưa được làm rõ tôi đã lại bị cuốn vào những câu hỏi không lời đáp tiếp theo. Vậy tôi có nên đi không? Đi rồi liệu có giải đáp được những thắc mắc của tôi không? Có hóa giải được ân oán nợ nần giữa tôi và anh ta không? Tôi vẫn còn nhiều điều e ngại. Nhưng linh tính mách bảo tôi nên tin người đàn ông này. Anh ta không giống với những linh hồn hay ác linh tôi đã từng gặp trước đây. Hình ảnh anh ta hiện ra rõ ràng như một người sống, còn khí chất tỏa ra thì rất khác biệt, không có sinh khí của người sống, không có oán khí của ác linh, cũng không có tử khí của người chết. Thay vào đó, xung quanh anh ta ẩn hiện một vầng hào quang nhàn nhạt.
Dù nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng khi mở miệng ra, câu tôi hỏi anh ta lại là:
– Anh tên gì?
– Nàng có thể gọi ta là Kỳ ca.
Bàn tay anh ta vẫn đang chìa về phía tôi, chờ đợi. Tôi do dự đặt tay mình lên đó. Tay anh ta lạnh buốt, quả thực không có một chút hơi ấm của nhân gian. Kỳ ca khẽ siết tay tôi, thì thầm “Nàng nhắm mắt lại.” Tôi theo lời anh ta, nhắm mắt lại. Chừng một giây sau, anh ta lại nói “Được rồi, nàng mở mắt ra đi.” Khi tôi mở mắt ra, chúng tôi không còn đứng ở trong phòng ngủ của tôi như ban nãy nữa. Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh. Khung cảnh này thật đáng kinh ngạc. Lúc này là ban ngày, nơi chúng tôi đứng là khuôn viên của một biệt phủ rộng lớn. Bên trái chúng tôi là một cái hồ, giữa hồ có một thủy các, nước dưới mặt hồ đã đóng băng. Có vẻ đang là giữa mùa đông. Những hành lang ngang dọc với mái ngói xanh cong, cột kèo sơn đỏ rực rỡ, trạm trổ cầu kì. Xa xa là còn có thể thấy lầu son gác tía, xa hoa không tả xiết. Thấy tôi xuýt xoa, Kỳ ca nói:
– Đây là cung nhà Hạ, cũng là… nhà ta.
– Nhà của anh ư? Nói vậy anh là hoàng tử sao?
– Ta là thế tử Hạ hầu. Năm đó, thiên hạ chia thành năm quốc gia: Hạ, Thương, Tây Tư, Mộ, Trần. Trong đó, Hạ Thương Mộ Trần chỉ là các nước chư hầu, vua gọi là Hầu. Tây Tư là mẫu quốc, vua gọi là Hoàng đế. Cha ta chính là Hạ hầu. Các nước chư hầu luôn nhăm nhe lẫn nhau, còn Tây Tư luôn đứng ngoài hưởng lợi. Hoàng thất Tây Tư vốn đã thối nát, nhưng quốc khố và quân đội mẫu quốc hùng mạnh, cho dù cả bốn nước kia liên thủ cũng chưa chắc đã đạt được thắng lợi.
Kỳ ca từ tốn giải thích cho tôi, nhưng trong giọng điệu mơ hồ căm phẫn. Cũng đúng thôi, anh ta là thế tử của một nước chư hầu, có lẽ cũng là người tài giỏi, chắc không cam chịu phải quỳ dưới chân những kẻ bất tài. Đúng lúc này, một âm thanh lớn từ xa vọng lại. Tôi đưa mắt về phía phát ra âm thanh đó, thấy một thiếu niên chừng 13-14 tuổi đang luyện kiếm. Tiếng động vừa rồi là do cậu ta đánh đổ cái cây bên cạnh.